Lần này chiến đấu và giao dịch với Hắc Viêm Ma Thần khiến Ninh Dạ thu hoạch không ít.
Y không để ý tới đống bảo bối mà mình nhận được, ngược lại câu nói “đạo hạnh còn thấp” của Hắc Viêm khiến tầm mắt y rộng mở.
Vốn dĩ y còn đang nghi hoặc, sao mình ngộ đạo nhiều lần mà chiến lực chính diện vẫn yếu như vậy -- Kinh Trường Dạ tỏ ý: yếu cái mẹ nhà ngươi.
Nhưng bao giờ Ninh Dạ đã hiểu.
Đạo hạnh có nông sâu, không phải lĩnh ngộ thôi là được mà phải tự thể nghiệm.
Cũng như pháp thuật.
Pháp thuật có cực hạn, mà người không cực hạn.
Vì vậy mỗi vị đại năng đều có lĩnh ngộ của bản thân, có đột phá của mình.
Mà đạo hạnh thâm sâu hay không chính là ở đây.
Ninh Dạ chỉ ngộ đạo, cũng như lĩnh ngộ pháp thuật nhưng chưa thể tự đột phá.
Xưa nay y thường dùng ảo thuật lừa người, ít khi huyết chiến sinh tử, cho nên y phát huy các loại đạo như cực, chiến, đao không ra sao.
Ngược lại y thường xuyên dùng ảo thuật lập bẫy, đạo về ảo thuật đã tới mức xuất thần nhập hóa, ngay cả cường giả Niết Bàn cũng có thể bị y lừa cho xoay lòng vòng.
Dẫu sao cũng là lựa chọn của bản thân quyết định đạo hạnh của mình, điểm này giống với Thiên Huyễn thuật của Công Tôn Điệp, rõ ràng Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng đều biết, nhưng không thể xuất sắc bằng Công Tôn Điệp.
Chính vì vậy, cho dù y ăn nhiều Thiên Thần đan hơn nữa, lại lĩnh ngộ hai đạo cực chiến, nhưng nếu gặp phải thiên tài chiến đấu chính diện, dùng cứng chọi cứng, chưa chắc y đã đọ được - quá nửa lại phải lừa chết đối phương.
Hứng thú tức là thiên phú!
Có điều, tuy Ninh Dạ đã hiểu nhưng y không định thay đổi.
Phương hướng thật sự của y là lên tới tận cùng Thiên đạo, không cần bỏ công bỏ sức vào mấy phương diện này.
Lên tận cùng Thiên đạo cũng giống thăng cấp, chỉ cần cấp bậc đến thì thực lực sẽ mạnh. Lãng phí thời gian vào cành lá râu ria chỉ là bỏ gốc lấy ngọn, không đáng.
Lúc này phân tích xong xuôi đạo tắc của Tham Tinh ma tinh, Ninh Dạ tiện tay ném viên Tham Tinh ma tinh cho Hắc Viêm, lại vươn tay cầm Sát Lục Chi Cốt lên tiếp tục nghiên cứu.
Tinh La vẫn đang đuổi theo Dương Chí Thiện ở bên ngoài, phía sau là Nam Ca Tử và tin tức bám đuôi, không biết đã qua bao lâu.
Ninh Dạ cũng chẳng vội, chỉ chậm rãi cảm nộ, đột nhiên trong lòng có cảm giác, mở một viên Lưỡng Nghi Nguyên Từ thạch ra, búng lên trên một cái, chỉ thấy trên hình càn khôn lưỡng khi có ánh đen lóe lên, đột nhiên bộc phát khí tức sát lục khủng khiếp. Mắt thấy không ổn, Ninh Dạ lại khép Nguyên Từ thạch về, chứng kiến Nguyên Từ thạch rung động liên tục, đột nhiên rầm một tiếng tan nát, mảnh vỡ Nguyên Từ thạch bắn ra bốn phía, có vài mảnh xuyên qua người Ninh Dạ, khiến y trọng thương.
“Mẹ nó! Mạnh quá!” Ninh Dạ mắng một tiếng.
Một thí nghiệm nho nhỏ mà khiến bản thân trọng thương.
Hắc Viêm cười ha hả: “Sao nào? Biết uy lực của thứ này chưa? Chỉ cảm ngộ chút thôi mà có thể tăng cường uy lực Lưỡng Nghi Nguyên Từ thạch của ngươi lên bao nhiêu. Cho dù là Dương Chí Thiện trúng phải cũng khó mà chịu nổi. Chỉ tiếc tu vi nội tình của ngươi quá thấp, không thể khống chế được.”
Nhưng trong lòng hắn lại kinh hãi.
Thằng nhãi này là quái thai gì vậy? Mới đó thôi đã lĩnh ngộ được một chút huyền ảo của Sát Lục Chi Cốt?
Ninh Dạ cũng chẳng ngại ngùng: “Không sao, từ từ tìm hiểu là được, nếu uy lực lớn không được thì cho nó yếu đi một chút.”
Sau đó tiếp tục thí nghiệm.
——————————————
Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử bám theo Kinh Trường Dạ bay suốt chặng đường, sau khoảng hai ngày, cuối cùng cũng tới một đảo hoang.
Diện tích của đảo hoang rất nhỏ, xung quanh trống trải, xem ra không có ai cả. Sau khi Kinh Trường Dạ tới nơi, không ngờ cũng tìm kiếm bốn phía sau đó chui xuống bên dưới.
Thấy cảnh này, hai người đều biết chắc đã tới điểm cuối.
Thủy Tinh Tử lén lút vận tiên pháp, cảm nhận kỹ lưỡng một phen rồi gật đầu nói: “Ngay bên dưới đảo này.”
“Nếu thế còn chờ gì nữa.” Nam Ca Tử đang định động thủ.
Thủy Tinh Tử vội vàng ngăn hắn lại: “Đừng vội, tu vi của Dương Chí Thiện quá cao, cho dù hắn giết Xích Nhiêm Tử đã tiêu hao quá lớn, nhưng với lực lượng của hai người chúng ta vẫn khó mà giết được hắn. Phải tìm một cách gì đó, tính toán một chút mới được.”
Nam Ca Tử cảm thấy có lý, hai người đồng thời thi pháp, bố trí cấm chế quanh đảo rồi ẩn giấu thân hình.
Sau đó Thủy Tinh Tử vung tay lên, gọi một con Kim Sí điểu tới, hạ xuống trên đảo, hai cánh nó vung lên khiến Thiên Phong quét qua, toàn bộ hòn đảo lay động.
Ngay khoảnh khắc sau Dương Chí Thiện đã hiện thân, thấy con Kim Sí điểu kia, khẽ nhíu mày: “Cái thứ không biết điều, dám động thổ trên đầu bản tôn.”
Nói xong đã giơ tay chộp lấy con Kim Sí điểu.
Ngay lúc hắn xuất thủ, đột nhiên trong lòng nảy sinh cảnh báo, thầm hô không ổn.
“Biến!” Hắn quát lớn một tiếng, đã thi triển Thiên Ma Pháp Thân.
Cùng lúc đó, công kích của Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử cũng đánh lên người hắn.
Người của Yên Vũ lâu giỏi nhất là ẩn nấp đánh lén, lần này còn phải đối mặt với cường giả tuyệt đỉnh như Dương Chí Thiện, hai người đều thi triển thần thông mạnh nhất.
Nam Ca Tử dùng Trường Ca Cửu kiếm, Thiên Đạo Chính Ấn pháp, Thủy Tinh Tử dùng Phụ Cốt triền, Tình Ti khiên, Ly Hồn dẫn, bộc phát toàn bộ.
Cho dù tu vi của Dương Chí Thiện cường hãn đến đâu đi nữa, đột nhiên bị tập kích như vậy cũng lập tức trọng thương.
“A a a!!”
Dương Chí Thiện hét lớn xuất thủ, bốn cánh tay sau lưng cùng thi triển, Hoang Tuyệt cổ ấn đập trúng Nam Ca Tử, U Minh ma thủ vỗ lên người Thủy Tinh Tử, lại không phòng thủ mà phản công.
Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử không ngờ người này lại hung hãn dũng mãnh như vậy, đồng thời hừ một tiếng, hào quang xoay chuyển trong người, ánh sáng của thần vật bộc phát, đồng thời tấn công Dương Chí Thiện như không muốn sống.
Dương Chí Thiện múa sáu cánh tay, Chí Ác kiếm chém ra một luồng sáng, kéo thẳng tới chân trời.
Hai người không biết Chí Ác kiếm của hắn đã vô hiệu, đồng thời né tránh, Dương Chí Thiện đã quát lên một tiếng độn không bay đi.
Lần này hắn định chạy thật.
Đừng nhìn vừa rồi hắn ra tay dũng mãnh như vậy, nhưng thương tích trong giây lát đó còn nặng hơn tất cả thương tổn mà Xích Nhiêm Tử gây ra cho hắn.
Đặc biệt là Thiên Đạo Chính Ấn pháp của Nam Ca Tử và Ly Hồn dẫn của Thủy Tinh Tử. Một bên là chính đạo đường đường chính chính, áp chế ma đạo của hắn; một bên là bám như giòi trong xương, đồng thời không ngừng xâm lấn ảnh hưởng tới nguyên thần của hắn, bất cẩn một chút thôi là tu vi suy giảm.
Dương Chí Thiện là người có chí hướng đột phá cảnh giới thứ sáu, sao lại chấp nhận chuyện như vậy, vì vậy phải tìm nơi chữa thương ngay lập tức.
Hắn thi triển Ảnh Độn, tỏa ra ngàn vạn luồng ma khí, chia ra bốn phương tám hướng, trong lúc nhất thời không thể biết hắn chạy về phía nào.
Nhưng lần này, hắn muốn chạy cũng không dễ dàng gì.
Thủy Tinh Tử hừ một tiếng nói: “Trúng Tình Ti khiên của ta mà còn đòi chạy?”
Bấm ngón tay tính toán rồi chỉ theo một hướng: “Ở đó!”
Hai người định truy đuổi.
“Đợi đã.”
Nam Ca Tử liếc mắt nhìn dưới nước: “Còn tên Kinh Trường Dạ!”
Thủy Tinh Tử lập tức hiểu ra, giơ tay vỗ một cái khiến ngàn tầng sóng dậy, nâng toàn bộ hòn đảo lên, thần thức tra xét nhưng không phát hiện thân hình Kinh Trường Dạ, lắc đầu nói: “Xem ra tên này cũng nhân cơ hội bỏ chạy rồi.”
Hai người cùng thở dài, nhưng không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà còn thần bí hơn cả Dương Chí Thiện.
Đành phải truy đuổi Dương Chí Thiện trước.
Đợi sau khi hai người đi xa, lại thấy một cung điện nho nhỏ đột nhiên phóng đại trong đảo. Kinh Trường Dạ dưới sự khống chế của Tinh La và Ninh Dạ cùng đi ra.
Liếc mắt nhìn phía xa, Ninh Dạ nói: “Lần này thì được rồi, cuối cùng cũng không cần khổ cực nữa. Tiếp theo chúng ta chậm rãi đuổi theo phía sau.”