TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 392: Cưỡng ép

Dương Chí Thiện biết phiền to rồi.

Hắn trúng Tình Ti khiên.

Đây không phải tiên pháp gây thương tổn gì mà là tiên pháp truy tung, chỉ cần trúng phải, cho dù ở đâu đi nữa cũng có thể bị truy tìm tung tích, khó mà trốn chạy.

Người giỏi ám sát chắc chắn cũng giỏi truy tung.

Đương nhiên, Tình Ti khiên không phải không cách nào phá giải.

Ví dụ như giết chết kẻ gieo Tình Ti khiên; ví dụ như thăng cấp lên cảnh giới thứ sáu, ví dụ như phương pháp phá giải tương ứng.

Rất đáng tiếc, hắn không làm được theo cách nào cả.

Vì vậy hắn chỉ có thể bị truy sát.

Vấn đề là trên người hắn vẫn còn đang có thương tích.

Phụ Cốt triền của Thủy Tinh Tử liên tục ăn mòn pháp lực của hắn, Ly Hồn dẫn khiến nguyên thần của hắn tổn thương, Trường Ca cửu kiếm khiến hắn đau đớn không thôi, trong cơ thể nổ vang ầm ầm, như ma âm quấn riết trong tai, những thương tích và tiêu hao lúc trước cũng khó lòng khôi phục. Nhưng đây chưa phải đáng sợ nhất.

Đáng sợ nhất là Thiên Đạo Chính Ấn của Nam Ca Tử khiến ma lực trong cơ thể hắn phản ngược.

Hai vị đại lão Yên Vũ lâu đều là cao thủ ám sát, biết không thể một đòn giết chết hắn, vì vậy gieo thuật kiềm chế, suy yếu.

Ngươi càng chạy thì càng yếu!

Trở về Ma môn?

Thế thì càng tốt, Yên Vũ lâu sẽ phát động nhân thủ quy mô lớn, diệt trừ Ma môn.

Tuy Dương Chí Thiện không phải người tốt nhưng cũng có chút trách nhiệm với Ma môn, biết không thể kéo tai họa về nhà nên chấp nhận chạy bên ngoài.

Kết quả là bị truy sát liên tục không ngừng nghỉ.

Hắn chỉ cần ngồi xuống điều tức trong chốc lát là lập tức cảm nhận được khí tức phía sau nhanh chóng áp sát - Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử không che giấu khí thế bản thân chính là để cho hắn chạy, cũng để cho các loại tiên pháp như Phụ Cốt triền tiếp tục phát huy tác dụng, khiến hắn suy yếu thêm.

Cũng như săn bắt, trước hết phải khiến đối phương tiêu hao tới mức cạn kiệt rồi mới ra tay.

Chuyện này khiến cho đôi bên tuy chưa giao chiến kịch liệt nhưng lại giao thủ trong vô hình không biết bao nhiêu lần.

Để tránh né, Dương Chí Thiện chỉ có thể chạy ra ngoài Hải Châu.

Rời khỏi Hải Châu, Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử không thể hung hăng ngang ngược truy sát bản thân nữa, Dương Chí Thiện nghĩ.

Tốt nhất là tới chỗ nào bất hòa với Yên Vũ lâu.

Mà gần Hải Châu nhất lại bất hòa với Yên Vũ lâu, chính là Mặc Châu.

————————————————————

Phía nam Mặc Châu.

Tĩnh An thành.

Trên bầu trời, một luồng sáng lướt qua.

Dương Chí Thiện đã bay tới nơi này, đừng lại một thoáng.

Nơi này là địa điểm quan trọng ở phía nam Mặc Châu, xua nay quan hệ giữa Hắc Bạch thần cung và Yên Vũ lâu không hòa thuận, chắc Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử sẽ cẩn thận hơn một chút.

Nghĩ tới đây, Dương Chí Thiện đang định hạ xuống dưới tìm chỗ né tránh, lại nghĩ cách chậm rãi loại bỏ các loại chú pháp trên người, chợt nghe tiên phong xao động, một người bay lên tầng mây, nhìn về phía mình, phát ra tiếng cười lạnh âm hiểm: “Dương đại chưởng giáo, đã lâu không gặp.”

Dương Chí Thiện sững sờ: “Vu Vô Cữu?”

Trấn Nam Sứ của Hắc Bạch thần cung - Vu Vô Cữu, cũng là cường giả tu vi Vô Cấu, nhưng hiển nhiên vẫn kém xa Dương Chí Thiện.

Nhưng ngay khoảnh khắc thấy Vu Vô Cữu, trong lòng Dương Chí Thiện trầm xuống.

Hắn biết tính cách hèn hạ của đám người Hắc Bạch thần cung, nếu không tự tin thì Vu Vô Cữu đã không hiện thân.

Hắn dám xuất hiện chứng tỏ có chỗ dựa.

Vấn đề là nhìn dáng vẻ hắn, rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước.

Dương Chí Thiện không thể hiểu nổi, vì sao hắn biết mình sẽ tới.

Hắn bèn lạnh nhạt nói: “Nếu dám ngang nhiên đối diện với bản tôn như vậy, chắc không chỉ có mình ngươi. Còn những ai nữa? Hà Sinh Mặc? Lôi Trường Sinh? Vệ Xuân Nguyên? Hay là Khương Hồng Hào?”

Trong lúc nói câu này trong lòng hắn vẫn ôm hy vọng, đối phương chỉ tới đây một mình.

Nhưng thấy mây gió nổi lên bốn phía, trên bầu trời đã xuất hiện ba người.

Phía đông một người, mặt tím râu dài, mắt như chuông đồng, tay cầm Ngũ Lôi tháp, chính là Lôi Cức Thiên Tôn - Lôi Trường Sinh.

Phía tây một người, nam tử mặt trắng, phong thái tự nhiên, tay cầm Kinh Vân phiến, chính là Vô Hoa Thiên Tôn - Vệ Xuân Nguyên.

Hướng chéo phía bắc một người, mặt như quả táo lớn, thân hình cao to cường tráng, nửa người trên để trần nhưng chỉ thấy một đống thịt mỡ, chính là Đại Đỗ Thiên Tôn - Khương Hồng Hào.

Tam đại nguyên lão của Hắc Bạch thần cung đồng thời ra mặt, trong lòng Dương Chí Thiện như rơi vào đáy vực.

Xa hơn chút nữa, bốn phía xuất hiện thêm cả Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm, Vạn Pháp Lão Tổ, Thần Tiêu Lão Tổ, một loạt Vô Cấu.

Tuy bọn họ không phải đối thủ của Dương Chí Thiện, nhưng bao vây phía ngoài, ngăn cản Dương Chí Thiện chạy trốn lại không thành vấn đề.

Mà xuống dưới chút nữa, không ngờ Hắc Bạch đại trận đã phát động, hình thành một vòng phòng hộ phía ngoài cùng.

Trên trời dưới đất tầng tầng bao vây, chỉ có thể nói thời khắc này Dương Chí Thiện đã rơi vào muôn trùng vây, không còn cách nào bỏ trốn.

Thấy cảnh này, Dương Chí Thiện không khỏi tuyệt vọng.

Hắn cười thảm một tiếng: “Trước khi động thủ, có thể hỏi một câu không? Làm sao các ngươi biết ta tới đây?”

Phong Đông Lâm ở phía xa cười nói: “Đương nhiên là có người đoán ra hướng di chuyển của ngươi. Nếu ngươi chịu ở lại chờ, chắc sẽ thấy hắn nhanh thôi.”

Dương Chí Thiện nhớ lại người trẻ tuổi bí ẩn mà mình từng thấy trong không gian Nguyên Từ sơn.

“Hóa ra là thằng nhãi đó, Lôi Trường Sinh, ngươi nhận một đồ đệ tốt đấy!” Dương Chí Thiện hung hăng nhìn Lôi Trường Sinh.

Lôi Trường Sinh nở nụ cười: “Ninh Dạ nói không sai, quả nhiên hắn lừa ngươi xoay vòng vòng. Tuy người này không phải đồ đệ của ta, nhưng sau chuyện này, lão phu cũng không ngại nhận hắn làm đồ đệ.”

Không phải đồ đệ của hắn?

Ninh Dạ?

Ninh Dạ từng nghe tới cái tên này nhưng không ngờ nổi lại là y.

Hắn hung hăng nói: “Hóa ra là hắn, hình như là nhân tài mới nổi trong Trường Thanh giới mấy năm nay,hóa ra là thua trong tay hắn. Được được, có thể ra đi trong tay nhiều người như vậy, bản tôn có chết cũng không oan.”

Nói xong đã chuẩn bị để liều mạng.

Không ngờ Lôi Trường Sinh lại nói: “Ai bảo chúng ta định giết ngươi?”

Hả?

Dương Chí Thiện ngơ ngác: “Ngươi có ý gì?’

Lôi Trường Sinh duỗi tay ra: “Xích Nhiêm Tử là huynh đệ của ta, ngươi giết huynh đệ tốt của ta, ta không thể không làm chủ cho hắn. Ngươi giao Lạc Thủy đan thư và Tùng Minh cổ đăng, Chí Ác kiếm ra đây,bản tôn đảm bảo lần này sẽ tha cho ngươi không chết.”

“Ngươi nói cái gì?” Dương Chí Thiện kinh hãi.

Hắn không để ý tới Lạc Thủy đan thư với Tùng Minh cổ đăng mà là người của Hắc Bạch thần cung lại chịu bỏ qua cho hắn.

Dương Chí Thiện làm ác cả đời, gian trá xảo quyệt nhường nào, làm sao lại tin lời Lôi Trường Sinh, chỉ coi là hắn cố ý nói dối lừa mình, bèn cười lạnh đáp: “Muốn dụ ta giao thần vật để giết ta dễ dàng hơn à?”

“Không phải không phải.” Vệ Xuân Nguyên bên cạnh phe phẩy cây quạt, lắc lư cái đầu: “Nói không giết ngươi thì sẽ không giết ngươi. Nếu giết ngươi, ai đi giết Nam Ca Tử với Thủy Tinh Tử đây?”

Dương Chí Thiện ngẩn ra, giờ mới hiểu ý đồ của họ.

Hóa ra bọn chúng muốn mình và Nam Ca Tử, Thủy Tinh Tử giao chiến lưỡng bại câu thương.

Nhưng nghĩ lại thì như vậy cũng có lý, Hắc Bạch thần cung có đầy đủ lý do bỏ qua cho mình.

Hắn cũng là người quyết đoán, lập tức nói: “Không thể giao Chí Ác kiếm cho các ngươi, hai thứ còn lại thì được, bằng không bản tôn thà đánh đến chết.”

Lôi Trường Sinh cũng không lấy làm lạ, gật đầu nói: “Thôi được, đợi ngươi và Nam Ca Tử, Thủy Tinh Tử đồng quy vu tận, chúng ta tới mò xác cũng thế thôi.”

Câu nói này khiến Dương Chí Thiện tức tới mức muốn hộc máu, cho dù biết là bẫy nhưng chỉ có thể nhảy vào.

Hắn lập tức ném ra Lạc Thủy đan thư và Tùng Minh cổ đăng.

Lôi Trường Sinh phất ống tay áo, cuốn một cái lấy đi thần vật.

“Giờ ta đã đi được chưa?” Dương Chí Thiện hỏi.

“Đừng vội đừng vội, chờ thêm chốc lát.” Lôi Trường Sinh mỉm cười.

Đương nhiên Dương Chí Thiện biết hắn bảo chờ cái gì.

Quả nhiên một lát sau Lôi Trường Sinh vung ống tay áo: “Đi đi!”

Mọi người lập tức rời khỏi.

Sau khi bọn họ rời khỏi, phía xa Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử đã giết tới. Dương Chí Thiện lập tức thi triển Ảnh Độn, không ngờ lại phát hiện thân thể nặng nề, không thể sử dụng độn thuật.

Chết tiệt, là Vệ Xuân Nguyên.

Tên chó má này là kinh tởm nhất, lẳng lặng thi pháp khiến uy năng Ảnh Độn của mình suy giảm, chỉ có thể quay đầu lại bay về phía xa.