TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 394: Chuyển đạo

Hắc Bạch kỳ bàn nhanh chóng được đưa tới.

Nói là Hắc Bạch kỳ bàn nhưng thật ra do ba bộ phận hợp thành, lần lượt là kỳ phổ, bàn cờ và quân cờ.

Trong đó kỳ phổ là nòng cốt trong thần thông của Hắc Bạch thần cung, Lưỡng Nghi chân kinh chính là lấy từ kỳ phổ, nhưng chỉ là một phần trong đó, bản hoàn chỉnh không phải đệ tử quan trọng trong môn phái thì tuyệt đối không thể truyền thụ.

Ninh Dạ thân là Nhân Ma, lại lập được đại công, đúng là có tư cách được truyền thụ. Trong mắt mọi người lợi ích quan trọng nhất khi cảm ngộ Hắc Bạch kỳ bàn cũng là đây, nhưng chí hướng của Ninh Dạ lại không ở đó.

Còn quân cờ trắng đen lại là thần vật sát phạt điển hình, công năng tương tự như Hắc Bạch đại trận, quân đen chủ sát, quân trắng chủ thủ. Thật ra vật này rất hữu dụng đối với Ninh Dạ, nếu Lưỡng Nghi Nguyên Từ thạch của y dùng thứ này làm vật liệu, uy lực sẽ mạnh hơn gấp trăm lần.

Nhưng quân cờ trắng đen cũng không đủ mà chia ra trong tay chưởng giáo và ba vị nguyên lão, xem như thần khí sinh sát trong tay bọn họ.

Còn Hắc Bạch kỳ bàn mới là nòng cốt của thần vật.

Đây là một bàn cờ trông như tảng đá hết sức bình thường, không phải vàng cũng chẳng phải ngọc, không biết là chất liệu gì, cổ kính tự nhiên nhưng lại ẩn chứa khí tức huyền diệu vô thượng.

Khi Ninh Dạ đưa tay chạm vào bàn cờ, chỉ cảm thấy thiên địa biến sắc, thế giới mà mình đang đứng như biến thành một vùng sao trời, xung quanh còn có vô số điểm sáng, lấp lánh như ánh sao.

Quả nhiên!

Nghe đồn Hắc Bạch kỳ bàn này là đại năng của Hắc Bạch thần cung cảm ngộ Thiên đạo rồi chế tạo ra, quả nhiên không phải là giả!

Ninh Dạ thầm hưng phấn.

Lúc ở trước Phá Giới bi y đã có lĩnh ngộ nhưng không có thu hoạch gì, đành phải lùi lại tìm thứ khác, bắt tay vào từ Hắc Bạch kỳ bàn.

Lúc này ở trong Hắc Bạch tinh cảnh, y lập tức cảm nhận được tấm khăn che giữa thiên địa đã vén lên cho mình nhìn.

Tam Thần Thuật vận chuyển, Ninh Dạ tham lam cướp lấy trí tuệ trong đó, cảm ngộ đạo niệm.

Cảm ngộ như vậy suốt ba ngày ròng rã.

Trên Trạc Thiên phong, Ninh Dạ ngồi một mình, phong vân biến ảo xung quanh.

Đám người Nhạc Tâm Thiện ở đằng xa thấy vậy cũng hoảng sợ: “Thằng nhóc này đúng là không đơn giản. Nhìn dáng vẻ hắn, có lẽ đã lĩnh ngộ được đạo về lưỡng nghi.”

Phong Đông Lâm Mặc châu: “Nếu không làm sao hắn có thể đạt được thành tựu xuất sắc như vậy chỉ trong thời gian chưa tới hai mươi năm. Người này căn cốt tư chất bình thường, nhưng ngộ tính lại phi phàm, có đại khí vận trên người. Hắc Bạch thần cung ta có người này chứng tỏ mệnh trời đang đặt lên chúng ta.”

Không hiểu sao Nhạc Tâm Thiện lại thấy bực bội: “Nhưng người này có vẻ quá ưa gây chuyện, lần này không được chúng ta cho phép mà làm ra chuyện lớn như vậy...’

Phong Đông Lâm không cho là đúng: “Lão Nhạc, ngươi nói vậy là không đúng rồi. Ninh Dạ chỉ vô tình phát hiện ra âm mưu của Vạn Tiên tông, chúng ta đã tới tìm Lâm Thượng Hiên của Long Vũ Thương Hành, đúng là lúc đó đã xảy ra một số chuyện kỳ quái, không khác gì Ninh Dạ đã nói. Từ đầu tới cuối Ninh Dạ không hề lừa gạt chúng ta, hắn cũng chỉ may mắn gặp đúng thời điểm cho nên tranh thủ cơ hội. Nói là hắn gây chuyện thì hơi quá lời rồi!”

Vậy mới nói, lừa dối phải chín phần thật một phần giả.

Phong Đông Lâm nói rất có lý, Nhạc Tâm Thiện không tìm rốt cuộc sơ hở nào, đành lắc đầu: “Chắc ta nghĩ nhiều rồi, ngươi nói không sai, có thể tiêu diệt cái loại sỉ nhục trong Cửu Đỉnh như Yên Vũ lâu, tiện thể đánh trọng thương Ma môn, cũng coi như chuyện tốt. Để xem đến lúc đó Ninh Dạ có thể làm được ra sao. Nhưng ta định phái một người âm thầm quan sát hắn, lúc cần thiết cũng có thể giúp hắn một tay.”

Phong Đông Lâm biết Nhạc Tâm Thiện lấy danh nghĩa bảo vệ để bí mật giám sát, có lẽ còn có ý đồ cướp giật bảo vật, dù sao Ninh Dạ nhận được cũng không bằng bản thân nhận được. Nhưng hắn không phản đối: “Chuyện này rất lớn, có người thực lực mạnh một chút cũng tốt. Thế ngươi định phái ai đi?”

Nhạc Tâm Thiện biết tốt nhất người này phải nghiêng về Hắc Điện, như vậy Phong Đông Lâm mới chấp nhận, bèn nói: “Chuyện lớn như vậy, người bình thường chắc chắn không gánh nổi. Chúng ta không thể điều động ba vị nguyên lão được, tự đứng ra cũng không ổn, ngươi thấy Lôi Vô Tâm ra sao?”

Toái Tâm Nhân Ma - Lôi Vô Tâm, Vô Cấu mới thăng cấp của Hắc Bạch thần cung, xếp cuối cùng trong số cường giả Vô Cấu của Hắc Bạch thần cung.

Quan trọng nhất là quan hệ giữa hắn và Phong Đông Lâm không tệ.

Cho dù như vậy, Phong Đông Lâm vẫn khá do dự, nói: “Ninh Dạ và đệ tử Lâm Lang Thiên là Khổng Triêu Thăng từng có mâu thuẫn, bảo hắn đi, liệu có...”

Nhạc Tâm Thiện lắc đầu nói: “Ta biết nhân phẩm của Vô Tâm, chuyện lớn như vậy hắn sẽ không hành động theo cảm tính đâu.’

“Nếu đã vậy, để hắn bí mật bám theo. Có hắn cũng dễ khống chế tình hình.” Phong Đông Lâm cũng không phản đối.

————————————————

Ba ngày sau Ninh Dạ trả lại Hắc Bạch kỳ bàn.

Ba ngày này Ninh Dạ đã cảm ngộ được không ít đạo tắc của Hắc Bạch kỳ bàn, tuy chưa hoàn thành nhưng thu hoạch cũng không ít.

Quả nhiên bảo vật đạo tắc có khác, ngộ đạo dễ dàng hơn bình thường nhiều.

Còn bản hoàn chỉnh của Lưỡng Nghi chân kinh trên Hắc Bạch kỳ phổ cũng, đương nhiên y cũng ghi nhớ.

Sau khi xong xuôi, Ninh Dạ lập tức lên đường tới Hải Châu.

Tuy Dương Chí Thiện bị truy sát, nhưng có Tình Ti khiên, hoàn toàn không chú ý tới Hắc Ma phiên cũng đang tiết lộ hành tung của hắn.

Nhưng không ngờ sau khi Dương Chí Thiện bị trấn lột một phen lại từ Mặc Châu trở về Hải Châu.

Chuyện này khiến Ninh Dạ nghĩ mãi mà không hiểu hắn có ý đồ gì.

Cũng may còn có Vấn Thiên thuật.

Tuy Vấn Thiên thuật không thể tính toán Dương Chí Thiện, nhưng có thể tính được Hắc Ma phiên.

Lúc này y trực tiếp suy tính hướng đi của Hắc Ma phiên, sau khi nhận được kết quả, Ninh Dạ cũng ngạc nhiên: “Tâm THiện quan?”

Tâm Thiện quan là một môn phái nhỏ ở Hải Châu, Dương Chí Thiện chạy đến đó làm gì?

Chỉ có thể liên lạc với Trì Vãn Ngưng.

Trì Vãn Ngưng nhanh chóng đưa ra đáp án.

Hóa ra Tâm Thiên quan có một món bảo bối, nghe nói là Thanh Ngọc Bồ Đề, đeo lên người có tác dụng tĩnh tâm dưỡng thần hỗ trợ tu hành. Nhưng thứ này còn có một lợi ích thêm vào, đó là che đậy phiền nhiễu tâm thần.

“Thế à.” Ninh Dạ đã hiểu.

Dương Chí Thiện biết chỉ chạy thôi là không được. Việc cấp bách trước mắt là giải trừ Tình Ti khiên, vì vậy hắn định tới Tâm Thiện quan cướp Thanh Ngọc Bồ Đề.

Chưa chắc Thanh Ngọc Bồ Đề đã có thể giải trừ Tình Ti khiên, nhưng có lẽ có tác dụng áp chế nhất định.

Hành động này của Dương Chí Thiện cũng là bất đắc dĩ, nhưng hắn sợ bọn Nam Ca Tử ý thức được điều này, vì vậy còn đi loanh quanh trên mặt biển, không dám chạy thẳng sang, có lẽ vẫn muốn tìm cơ hội, đợi sau khi cấm pháp của Vệ Xuân Nguyên biến mất rồi mới tranh thủ thời gian đoạt lấy Thanh Ngọc Bồ Đề.

Nhưng nếu Ninh Dạ đã biết, sao lại cho hắn cơ hội được, lập tức liên hệ bọn Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Điệp tới Tâm Thiện quan.

Công Tôn Điệp vui mừng: “Chúng ta đến liên đây, đi cùng nhau nhé.”

“Đừng, Lôi Vô Tâm đang bám theo phía sau ta, các ngươi là bảo hiểm của ta.” Ninh Dạ vội vàng ngăn cản.

Nghe tin tức này, Công Tôn Điệp hết sức căm tức: “Hắc Bạch thần cung đúng là quá đáng, chàng đã làm bao nhiêu chuyện cho họ mà vẫn không tin tưởng chàng.”

Lâm Lang Thiên hiếu kỳ: “Làm sao hắn phát hiện ra?”

Trì Vãn Ngưng cười khẽ: “Bây giờ có muốn truy tìm Ninh lang mà chàng không phát hiện cũng chẳng dễ dàng gì. Cho dù là cường giả Niết Bàn cũng phải dốc toàn lực ứng phó. Nhưng người như vậy truy tìm Ninh lang, sao phải cẩn thận tới mức dốc toàn lực ứng phó?”