Dương Chí Thiện vừa chạy, Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử tiếp tục truy đuổi, từ đầu đến cuối bọn họ không hề phát hiện còn một loạt đại lão ẩn thân gần đó.
Thấy ba người rời khỏi, Lôi Trường Sinh thở dài một tiếng: “Đáng tiếc đáng tiếc.”
Bên cạnh Lôi Trường Sinh đã xuất hiện thêm một người, chính là Ninh Dạ.
Với tốc độ của Dương Chí Thiện, đương nhiên Ninh Dạ không thể nhanh hơn hắn được.
Nhưng Dương Chí Thiện tránh né truy tung, hết chạy đông lại chạy tây chứ không phải đi thẳng, còn Ninh Dạ thông qua cảm ứng Hắc Ma phiên đã đoán chắc chắn hắn sẽ tới Mặc Châu.
Chính vì vậy, Ninh Dạ lập tức thông báo cho Hắc Bạch thần cung.
Y không giấu giếm mọi người, nói thẳng là mình giả mạo đồ đệ của Lôi Trường Sinh, lừa gạt Xích Nhiêm Tử, lấy trộm Nguyên Từ sơn, sau đó tranh thủ cơ hội dụ dỗ hai bên tự giết lẫn nhau.
Cách làm này cực kỳ to gan, bởi vì một khi Dương Chí Thiện nói toạc chuyện mình chứng kiến cung điện thần bí, rất có thể sẽ khiến Thiên Cơ điện bại lộ.
Nhưng có bao nhiêu gia sản thì gan to bấy nhiêu.
Trước đây thực lực của Ninh Dạ không đủ, chỉ sợ thân phận bại lộ.
Còn bao giờ thứ gì cần y cũng có, không sợ mạo hiểm. Cho dù bại lộ thân phận, chỉ cần diệt Yên Vũ lâu, tình thế tám phái giao chiến là không thể tránh khỏi.
Đại thế đã thành, sẽ là thời điểm quật khởi.
Y chán những tháng ngày ăn chờ ở đậu lắm rồi.
Nhưng ngoài ra, Ninh Dạ vẫn hy vọng có thể tận lực che giấu thân phận, còn dễ gây tổn hại đến Hắc Bạch thần cung. Vì vậy nếu có thể che giấu thì y vẫn sẽ che giấu, chuyện này cũng dẫn tới mâu thuẫn, y vừa tiếp tục che giấu thân phận, vừa to gan xuất thủ sẵn sàng chó cùng rứt giậu. Đúng là tình hình hiện tại của y không thích hợp để nói nhiều với bọn Nhạc Tâm Thiện.
Lúc này Ninh Dạ đã cười nói: “Muốn tiêu diệt Yên Vũ lâu, cũng phải đưa ra mồi nhử cần thiết.”
Nhạc Tâm Thiện cười nói: “Thằng nhãi này được lắm, Trường Thanh Cửu Đỉnh đã là thế cục mấy ngàn năm, chẳng ai có cách nào, không ngờ lại khiến một thằng nhóc tu tiên chưa tới hai mươi năm hoàn thành. Yên Vũ lâu đắc tội với ngươi coi như bọn chúng xui xẻo.”
Khương Hồng Hào lại nói: “Ta cứ cảm thấy giết cả ba tên này mới đã nghiền.”
Hắn không nói tốt hơn mà là đã nghiền.
Vì trước khi đến đây Ninh Dạ đã nói với họ, Hắc Bạch thần cung không nên tự ra tay.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Một là nếu Hắc Bạch thần cung đích thân ra tay, rất có thể ba người sẽ liên thủ. Con rết trăm chân tới chết còn giãy dụa, chưa chắc đã tiêu diệt được bọn chúng, kể cả có diệt được thì người của Hắc Bạch thần cung cũng chịu tổn thất.
Thứ hai cũng là điểm quan trọng nhất, đó là nếu Yên Vũ lâu bị diệt, thế cục Cửu Đỉnh biến mất, trong đó bị ảnh hưởng lớn nhất chính là Long Dương phủ và Mộc Khôi tông. Nếu để bọn họ biết nhờ có mình mà Hắc Bạch thần cung diệt được Yên Vũ lâu, chắc chắn sẽ có lòng e ngại, rất có thể gia nhập bên phía Vạn Hoa cốc, Cực Chiến đạo. Đến lúc đó tình hình sẽ là ba đấu năm, Hắc Bạch thần cung cực kỳ bất lợi.
Đây không phải điều Ninh Dạ lo lắng mà là hiện thực đang bày ra trước mắt.
Những đại lão này tu hành đều là trâu bò nhưng nhắc tới đầu óc chính trị thì còn kém xa lắm. Chẳng qua cuối cùng cũng coi như hiểu tiếng người, Ninh Dạ nói vậy là họ hiểu sẽ xảy ra hậu quả như thế nào.
Chính vì không muốn các phái khác kiêng kỳ, vừa muốn lôi kéo Long Dương phủ, vì vậy Hắc Bạch thần cung kiềm chế suy nghĩ tiêu diệt đám người Dương Chí Thiện Nam Ca Tử, ngược lại ủng hộ Vạn Tiên tông ra tay.
Nói trắng ra đây chính là chiến tranh ủy nhiệm.
(Chiến tranh ủy nhiệm - proxy war. Đây là cuộc chiến tranh mà các đế quốc sử dụng các nước đồng minh nhỏ hơn để tham chiến, thay vì trực tiếp đối đầu trên mặt trận.)
Chẳng qua thế giới này không có khái niệm đó, là do Ninh Dạ nói ra.
Chẳng qua rất nhiều lúc tu tiên giả làm việc chỉ mong được sảng khoái.
Chính vì thế Khương Hồng Hào mới nói những lời như vậy, nếu dựa theo tính cách của hắn, chỉ e cho dù ngươi có một vạn đạo lý, ông đây cũng phải đánh cho đã nghiền.
Cũng may những người khác ra sức ngăn cản, mới khiến Khương Hồng Hào kiềm chế không xuất thủ.
Nhạc Tâm Thiện đã nói: “Cần tính toán lâu dài, tạm thời không cần lo được mất.”
Ninh Dạ đã nói: “Bọn chúng sẽ chết. danh hiệu cái đỉnh Hải Châu của Yên Vũ lâu có thể cho Vạn Tiên tông, còn những lợi ích thực tế của Yên Vũ lâu thì về tay Hắc Bạch thần cung ta. Chúng ta kín tiếng mà giàu to, bất luận thành hay bại đều không phải chịu thiệt, chẳng phải cũng là chuyện tốt à?”
Nghe y nói vậy, mọi người cùng cười ha hả.
Đúng là như vậy, chỉ có thế thôi mà Lạc Thủy đan thư và Tùng Minh cổ đăng đã dễ dàng tới tay.
Hai món thần vật, lúc trước đại chiến ở Chấp Tử thành gian khổ như vậy mà không kiếm được lợi lộc gì, Ninh Dạ chỉ nói một câu đã được hai món thần vật, còn chẳng chịu nguy hiểm gì.
Đúng là rất tốt!
“Không sai! Không sai! Thằng nhóc được lắm, tính toán hay lắm!” Lôi Trường Sinh lớn tiếng nói: “Từ hôm nay trở đi, Nguyên Cực Thần Quang chính thức thuộc về ngươi.”
Xì, vốn là của ông đây mà.
Ngươi đưa chút lợi lộc đó thôi à, không ngại ít?
Ninh Dạ biết trẻ khóc mới có sữa để ăn, muốn lợi lộc gì thì phải chủ động đứng ra đòi.
Y trực tiếp nói: “Ba vị nguyên lão, đại điện thủ, Phong điện chủ, Nam Sứ, thuộc hạ còn một yêu cầu quá đáng.’
“Nói đi.” Lôi Trường Sinh nói: “Chỉ cần không phải thỉnh cầu quá đáng, có thể đáp ứng tất.”
“Đệ tử muốn mượn Hắc Bạch kỳ bàn sử dụng một lát.”
“Hả?” Mọi người cùng nhìn Ninh Dạ.
Mỗi môn phái đều có bảo vật trấn phái.
Bảo vật trấn phái của Cực Chiến đạo là Cực Đạo việt, Chiến Đạo thư.
Bảo vật trấn phái của Vạn Hoa cốc là Vạn Hoa thụ.
Bảo vật trấn phái của Yên Vũ lâu là Thu Thủy Trường Thiên đồ.
Còn bảo vật trấn phái của Hắc Bạch thần cung chính là Hắc Bạch Kỳ Bàn.
Vật này cũng là một món chí bảo trận đạo, nhưng không chỉ là trận đạo mà còn ẩn hàm lưỡng nghi đại đạo, là bảo bối gần với đạo.
Xưa nay chỉ có chưởng giáo mới có thể nắm giữ thần vật như vậy.
Ninh Dạ lại muốn mượn thứ này, đúng là khẩu vị hơi lớn.
Nhưng Ninh Dạ còn từ bỏ cả Lạc Thủy đan thư và Tùng Minh cổ đăng, sau lại nhận có chút lợi lộc như vậy được?
Hiện giờ trong tay y có cả đống thần vật, không để ý tới thần vật bình thường, chỉ coi trọng bảo bối cỡ Cực Đạo việt.
Cực Đạo việt không quá thích hợp đối với y, thật ra Hắc Bạch Kỳ Bàn lại cực kỳ thích hợp, không chỉ có vậy mà còn thích hợp với Thiên Cơ điện.
Ninh Dạ vốn định dùng nó để bổ sung khuyết thiếu của Thiên Cơ điện. Nếu nó không thể tự bù đắp thì mình sẽ nghĩ cách bổ sung.
Nếu có thể đặt Hắc Bạch Kỳ Bàn vào trong Thiên Cơ điện, chắc chắn sẽ khiến Thiên Cơ điện phát triển mạnh mẽ.
Đương nhiên, cũng phải đổi cách nói chuyện khác.
Ninh Dạ nói: “Đệ tử chỉ cần cảm ngộ ba ngày, ba ngày thôi là được.”
Nghe y nói chỉ cảm ngộ ba ngày, mọi người cũng cảm thấy yêu cầu này không quá đáng.
Lôi Trường Sinh nói: “Cũng được, khi nào?”
“Hiện tại.”
“Hiện tại?’
“Nếu tiêu diệt Yên Vũ lâu, Hắc Bạch thần cung không tiện ra mặt, chuyện này còn cần đệ tử lo liệu. Trong mấy ngày này Dương Chí Thiện và Nam Ca Tử cũng khó phân thắng bại. Ta cảm ngộ ba ngày rồi tiếp tục truy đuổi.”
“Có cần người hỗ trợ không?” Phong Đông Lâm hỏi.
Ninh Dạ lắc đầu; “Không cần, trận chiến này không cần sức mà dùng kế, có cường giả ngược lại rất dễ bị chú ý.”
“Cũng đúng.” Mọi người cùng gật đầu.
“Nhưng ngươi tham gia, sau này biết nói thế nào với Long Dương phủ?” Phong Đông Lâm hỏi.
Ninh Dạ mỉm cười: “Ta chỉ là một Nhân Ma nho nhỏ, không thể đại diện cho Hắc Bạch thần cung. Nếu thật sự không được thì trục xuất khỏi thần cung hoặc cảnh cánh một hồi, cho diện bích hối lỗi. Nói chung muốn cho Long Dương phủ một câu trả lời thỏa đáng cũng dễ dàng thoi.”
Mọi người nghe vậy gật đầu lia lịa, đều cho là có lý. Còn chuyện trục xuất Hắc Bạch thần cung là không thể, chắc sẽ tìm một địa điểm thích hợp cho Ninh Dạ tu hành, bảo y diện bích hối lỗi.
Lôi Trường Sinh nhìn Ninh Dạ, càng lúc càng thỏa mãn. Hiếm khi thấy một người tu hành không tệ mà còn có đầu óc cho đại cục, gặp chuyện gì cũng suy nghĩ cho thần cung. Trong lòng hắn đã quyết định, nếu Ninh Dạ làm được việc này, hắn sẽ chính thức nhận Ninh Dạ làm đệ tử.