TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 110: Lượng Thiên thuật

Quỷ Bất Thu đã dốc toàn lực vào đòn tấn công bất ngờ này, mắt thấy Ninh Dạ vốn không thể ngăn nổi.

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Quỷ Bất Thu.

“Mau tránh ra, đây là bẫy!”

Là giọng của người bí ẩn kia?

Quỷ Bất Thu giật nảy mình.

Nếu là người khác có lẽ hắn còn do dự, nhưng người bí ẩn này vừa giúp bọn họ một ân huệ lớn, thời khắc này hắn hoàn toàn không dám nghi ngờ, tru lên một tiếng kỳ quái rồi bay vọt ra đằng sau.

Thân đứng giữa không trung, tuy hắn không thấy có bố trí gì nhưng lại chứng kiếm trên gương mặt người xấu xí kia đột nhiên lộ lóe lên vẻ tiếc nuối.

Lần này Quỷ Bất Thu không nghi ngờ nữa, quay đầu bỏ chạy.

Chỉ có điều tuy hắn chạy nhưng vẫn không cam lòng bỏ qua như vậy, lại tru lên một tiếng, chỉ thấy trên con rối đang giao chiến với Ninh Dạ đã lóe lên ánh chớp cực lớn.

Không tốt!

Ninh Dạ lừa Quỷ Bất Thu đi nhưng không ngờ tên này lại hung ác như vậy, đã chạy trốn còn xuất chiêu tàn nhẫn như vậy.

Con rối cảnh giới Hoa Luân tự nổ, chắc chắn hắn không thể chống cự nổi, đúng lúc này Trì Vãn Ngưng lại đột nhiên bay tới, Thái Thanh Thần Thủy đã bọc lấy Ninh Dạ.

Ầm!

Luồng khí lưu màu đen cuồng bạo bùng lên, tọa thành không gian sụp đổ, hút cả Ninh Dạ, Hà Nguyên Thánh và Trì Vãn Ngưng và không gian đó.

Hà Nguyên Thánh kêu la ầm ĩ, thời khắc nguy cấp hắn lại phát huy tác dụng được một lần, dốc hết sức lực thi triển Lưỡng Nghi Chân Cương, ngăn cản lực lượng sụp đổ kinh khủng này.

Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ lại va mạnh vào nhau.

Phía chân trời có một luồng sáng đen phóng tới, thân thể Trì Vãn Ngưng đột nhiên cứng đờ.

Ra là Quỷ Bất Thu giết ngược trở về, đồng thời hét lớn: “Ngươi lừa ta!”

Hóa ra hắn thấy con rối tự nổ phát huy tác dụng, lại thấy tự tin, không ngờ lại giết ngược về.

Hà Nguyên Thánh tru lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy, tốc độ cực nhanh.

Nhưng ngay lúc Quỷ Bất Thu định đuổi theo, đằng sau nghe tiếng phần phật, vô số con chuột đá chui ra, đồng thời Ninh Dạ trừng mắt với Quỷ Bất Thu, dốc toàn lực thi triển Khi Thiên thuật, vì vậy trong mắt Quỷ Bất Thu đây không phải chuột đá mà là vô số chiến khôi hai màu đen trắng đang chui từ dưới đất lên.

Có bẫy thật?

Quỷ Bất Thu sợ tới mức hồn phi phách tán, không cố kỵ gì nữa, thu lại con rối trận pháp rồi quay đầu bỏ chạy.

Doãn Thiên Chiếu và Cừu Bất Quân cùng thoát khốn, chỉ thấy Hà Nguyên Thánh như con chim sợ cành cong, đã chạy trốn không còn bóng dáng.

Doãn Thiên Chiếu sốt sắng đuổi theo, Cừu Bất Quân vừa định đi sang nhưng lại thấy Ninh Dạ khẽ lắc đầu, đột nhiên nhớ ra mình với Ninh Dạ là ‘kẻ thù’, cuối cùng đành dừng bước, xoay người đuổi theo Doãn Thiên Chiếu. Ở đằng khác Tây Giang và một đệ tử Truy Phong đường cũng đuổi theo Hà Nguyên Thánh.

Lúc này Ninh Dạ mới thở phào một hơi.

Quả nhiên người tính không bằng trời tính, tất cả tính toán của con người đều khó tránh được bất ngờ?

Tên Nguyên Mục Dã chó chết, lần này suýt nữa thì hại y rõ thảm - sự xuất hiện của Quỷ Bất Thu thật sự vượt ngoài dự liệu của y, may là y ứng biến kịp thời, lại có Trì Vãn Ngưng hỗ trợ mới tạm giải quyết được vấn đề.

“Lần này đúng là phải cám ơn ngươi, nhưng chúng ta phải rời khỏi đây trước đã...” Ninh Dạ nói với Trì Vãn Ngưng.

Hắn còn chưa dứt lời đã thấy Trì Vãn Ngưng há miệng phun một ngụm máu tươi lên mặt y rồi ngã quỵ xuống.

“Này!” Ninh Dạ vô thức tới ôm lấy Trì Vãn Ngưng, nhanh chóng chạy đi, chỉ thấy Trì Vãn Ngưng trong lòng y không ngừng run rẩy, làn da vốn mềm mại khô héo đi với tốc độ mắt thường thấy được.

Ninh Dạ kinh hãi: “Ngươi làm sao vậy?”

Trì Vãn Ngưng run rẩy lấy bình Thuần Âm Nguyên Thủy ra, đổ hết Thuần Âm Nguyên Thủy vào trong miệng, cuối cùng thì làn da yêu kiều của cô cũng láng bóng trở lại, ngay cả thương thế cũng khôi phục phân nửa.

Chỉ có điều sắc mặt Trì Vãn Ngưng đã cực kỳ khó coi.

Cô nhìn cái bình trống rỗng, không nói một lời.

Đột nhiên lộ vẻ cay đắng: “Không ngờ lại phải chết ở đây...”

Nói đến đây, Trì Vãn Ngưng lại cười khẽ: “Cũng được... không phải lo tới chuyện sau này nữa...”

Ninh Dạ đờ ra: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì?”

Thấy y không thừa nhận, Trì Vãn Ngưng thở dài: “Ngươi có biết không, khi một người viết chữ, có che giấu giỏi đi đâu chăng nữa cũng có thói quen viết chữ của mình? Mà ta được Yên Vũ lâu huấn luyện, một trong những sở trường là phân biệt chữ viết.”

Ninh Dạ thầm chấn động, trong lúc nhất thời y cũng không biết phải nói gì, chỉ cúi đầu chạy thẳng tới.

Trì Vãn Ngưng nằm trong vòng tay y, nhìn gương mặt xấu xí dưới ánh trăng, lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu: “Ngươi cố tình làm ta nghi ngờ ngươi, mượn tay ta đối phó với Lạc Cầu Chân đúng không? Ngươi rất gian xảo, nhưng hồ ly có gian xảo đến đâu cũng có lúc lộ đuôi... ta tóm được ngươi rồi.”

Nói xong lại giơ ngón tay mỹ miều ấn lên mi tâm của Ninh Dạ.

“Bây giờ đừng nói mấy thứ này.” Ninh Dạ đã chạy tới một chỗ bí mật, lấy ra một số đan dược chữa trị vết thương đút cho Trì Vãn Ngưng.

“Đừng phí sức nữa.” Trì Vãn Ngưng lại chỉ lười biếng lắc đầu: “Dùng thuốc cũng vô ích, không có Thuần Âm Nguyên Thủy, chắc chắn ta sẽ chết.”

“Vậy ta dẫn ngươi về.” Ninh Dạ nói.

Trì Vãn Ngưng lại nói nhỏ: “Không kịp... từ đây về Cửu Cung sơn ít nhất phải bay mất mười ngày, đừng nói ta vốn không thể sống qua được mười ngày, cho dù sống được thì với thực lực của ngươi cũng không thể đưa ta về trong vòng mười ngày. Đến khi ngươi đưa ta về, e rằng ta đã hóa thành thây khô.”

“Ta đi tìm Hà Nguyên Thánh mượn Vân Tiêu xa.”

Trì Vãn Ngưng cười lạnh: “Đừng mơ, Vân Tiêu xa cũng chẳng kịp. Hơn nữa ta biết tính tên Hà Nguyên Thánh này nhát như chuột. Hắn đã chạy rồi thì chắc chắn không quay lại đâu.”

Ninh Dạ đờ đẫn.

Không phải y không nghĩ tới, chỉ có điều thời khắc này vẫn vô thức mang chút hy vọng về Hà Nguyên Thánh, nhưng lại bị Trì Vãn Ngưng vô tình vạch trần.

Nghĩ tới chuyện Trì Vãn Ngưng bảo vệ mình nên mới rơi vào tình cảnh như vậy, trong lòng Ninh Dạ vô cùng đau đớn.

Y không có bao nhiêu tình cảm với Trì Vãn Ngưng, nhưng vẫn có cảm giác áy náy theo bản năng, đặc biệt là vốn dĩ y có thể để Cừu Bất Quân đột phá phong tỏa của con rối trận pháp sớm hơn, nhưng do ý đồ tạo quan hệ với Hà Nguyên Thánh, y cố tình thả Quỷ Bất Thu nên mới gây ra hậu quả bây giờ.

Chuyện này khiến y có cảm giác tội lỗi với Trì Vãn Ngưng.

Lại thêm Trì Vãn Ngưng đã thật sự nhận ra thân phận của y, Ninh Dạ hạ quyết tâm nói: “Ta sẽ không để ngươi chết như vậy. Thiên Cơ!”

Thiên Cơ đã ‘xoạt’ một tiếng chui từ dưới đất lên.

“Đưa ta mảnh vỡ!”

Thiên Cơ há miệng phun mảnh vỡ ra, Ninh Dạ thu mảnh vỡ vào cơ thể.

Khoảnh khắc mảnh vỡ nhập thể, Thiên Cơ điện tỏa ra ánh sáng rực rỡ trước nay chưa từng có, như muốn cất tiếng hoan hô, còn hưng phấn hơn lúc Tu Di ốc tới tay nhiều, chứng minh tầm quan trọng của mảnh vỡ này.

Trong Thiên Cơ điện đã có thêm một cây thước ngọc khổng lồ.

Tuyền Cơ xích!

Quả nhiên là nó.

Ninh Dạ đã sớm đoán ra đáp án, nhưng trong lòng lại thở dài bất đắc dĩ.

Tuyền Cơ xích được Thiên Cơ môn coi là vật trọng tâm quan trọng nhất nhất trong Thiên Cơ điện, vì tác dụng chính của nó là suy tính pháp tắc thiên đạo, cung cấp tiềm lực vô hạn cho việc tu hành của tu sĩ, thậm chí là căn cơ cho sự trưởng thành của toàn bộ Thiên Cơ điện.

Nhưng rất đáng tiếc, vật này vốn chưa bao giờ hoàn thành, vốn chỉ là sản phẩm thiếu sót. Còn Tuyền Cơ xích trước mắt còn là bản thiếu sót của thiếu sót. Tuy trông hoàn chỉnh nhưng phù văn trên thước không hoàn chỉnh, huyền ảo trên đó đã không còn được một phần mười.

Chỉ có một pháp lưu lại.

Lượng Thiên thuật!

Một trong Cửu Đại Thần Thuật của Thiên Cơ môn, pháp môn sử dụng Tuyền Cơ xích.

Thứ Ninh Dạ thật sự muốn là Bất Diệt tuyền, nếu có bảo vật này, chắc chắn Trì Vãn Ngưng sẽ khôi phục được sinh cơ.

Khổ nỗi trời không chiều lòng người, chỉ cho Tuyền Cơ xích.

Tuyền Cơ xích theo đuổi thiên đạo, phá giải bí ẩn trong thiên hạ, Lượng Thiên thuật phân tích pháp tắc đại đạo, là căn cơ ngộ đạo.

Có thể dùng thứ này để cứu Trì Vãn Ngưng hay không?: Ninh Dạ cũng không biết, nhưng túng thế đành phải tùng quyền, đành còn nước còn tát.

Khác với Khi Thiên thuật và Tiệt Thiên thuật, thật ra Lượng Thiên thuật không phải pháp thuật mà là một loại phù văn đặc biệt.

Loại phù văn này có hình dạng kỳ quái, trông như một văn tự nào đó nhưng thực chất lại không phải. Nó do đại năng Thiên Cơ thượn cổ dùng pháp thuật Vấn Thiên thuật vô thượng suy tính ra một loại bí pháp đo lường thiên đạo, nghe nói có tổng cộng chín phù văn, đại biểu cho chín loại thiên đạo cơ bản.

Còn bây giờ trên Tuyền Cơ xích có hai phù văn hiện lên.

Một phù văn trông như bầu trời sao với mây mờ, có vẻ mờ mịt khó hiểu, cũng khó lòng tìm ra chân lý của nó.

Bên dưới có một hàng chữ nhỏ.

Càn Tự Bí, mọi huyền ảo trong thiên địa đều được Càn dẫn đầu, người tìm hiểu được nó có thể lý giải vạn pháp, thông hiểu vạn vật, trên thế gian này không còn gì mà người đó không hiểu được, không ngộ được.

Một phù văn khác trông như vầng trăng sáng, hết sức huyền bí, đưa mắt nhìn tới lại cảm thấy nó như một lỗ đen, không cách nào nhìn xuyên qua, bên dưới viết một hàng chữ nhỏ.

Cấn Tự Bí, mọi cản trở trong thiên địa đều nằm trong nó, người hiểu pháp này có thể phá cảnh phi thăng, không bị giới hạn.

Cửu Tự Bí của Lượng Thiên thuật được đặt tên theo cửu cung, lần lượt là Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Trung, Tốn, Ly, Khôn, Đoài, ứng với nó là chín loại đại đạo cơ bản, tương tự cũng ứng với chín chí bảo trong Thiên Cơ điện, trừ Tu Di ốc.

Trong đó đạo của Càn dẫn đầu, chính là tổng cương nắm giữ tất cả, ứng với nó là Tuyền Cơ xích, nhưng cũng vì vậy nó có yêu cầu quá cao, vốn không được hoàn thiện.

Nhưng cho dù thế, Thiên Cơ môn vẫn coi Càn Tự Bí chưa hoàn thiện này là bảo bối đệ nhất, giấu nó đi.

Càn Tự Bí chưa hoàn thành, có cũng bằng không.

Nói cách khác, bây giờ Ninh Dạ chỉ học được Cấn Tự Bí.

Đọc chú giải bên dưới, Cấn Tự Bí ứng với tất cả cản trở trong thiên địa.

Nắm giữ Cấn Tự Bí, từ nay không bị trói buộc, tu hành thuận lợi thông suốt.

Mỗi cảnh giới là một cánh cửa, khép chặt như mất hồn.

Nếu noi trong cảnh giới thì tiền trung hậu kỳ là biến hóa về lượng, phá cảnh lại là biến hóa về chất, rất khó khăn.

Còn khi có Cấn Tự Bí, độ khó khi phá cảnh sẽ giám đi nhiều.

Nghe nói năm xưa trong Thiên Cơ môn có vô số đại năng, có rất nhiều đại nhân vật cảnh giới Niết Bàn, xem ra không phải đồn bậy, quan trọng là có Cấn Tự Bí này.

Đáng tiếc, bây giờ Ninh Dạ đang muốn cứu người, có Cấn Tự Bí thì tác dụng quái gì?

Trong lúc nhất thời chỉ thấy khóc không ra nước mắt.