TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 115: Hậu chiêu

Hà Nguyên Thánh buồn chán ngồi trên chiếc Cửu Long Hoàn Ngọc Tháp của hắn, bên dưới là Cừu Bất Quân với vẻ mặt nịnh bợ đang bóp chân cho hắn.

Lúc Ninh Dạ tới, Hà Nguyên Thánh đang ăn hoa quả.

Thấy Ninh Dạ, Hà Nguyên Thánh vui vẻ nói: “Ngươi đến rồi, mau ngồi đây, ngồi đây, lần này thiếu gia ta không có chuyện gì là nhờ mấy người các ngươi.”

Ninh Dạ cúi người: “Hà thiếu gia khách khí, Ninh Dạ chỉ làm tròn chức trách thôi.”

Khi đang nói cũng không quên nhìn Cừu Bất Quân một cái.

Đã có tỳ nữ bưng ghế ngồi cho Ninh Dạ.

Hà Nguyên Thánh ngu thì có ngu, kém thì có kém nhưng thật ra hành xử cũng không quá tệ, ít nhất còn biết cám ơn.

Chỉ có điều từ trước đến nay phương thức cám ơn của hắn cũng hệt như cách làm người, vừa đơn giản vừa trực tiếp. Lúc này hắn thấy Ninh Dạ đã ngồi xuống bèn nói thẳng: “Người đâu, đưa quà ra đây.”

Đã có người đưa một cái rương lớn cho Ninh Dạ.

Ninh Dạ không mở ra, chỉ nhìn Hà Nguyên Thánh: “Hà thiếu gia làm vậy là sao?”

“Quà cám ơn cho ngươi.” Hà Nguyên Thánh tùy ý nói: “Con người của ta luôn phân rõ ân oán. Nếu ngươi đã cứu ta, dù sao ta cũng phải tỏ ý cám ơn chứ. Tiếc là gần đây cha phạt ta, ta không có nhiều tài nguyên. Trong cái rương này có hai vạn lập tức, cầm lấy, muốn mua cái gì thì tự mua đi.”

Đúng là đơn giản thô bạo.

Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng là gần đây Ninh Dạ có việc cần dùng tiền, nếu vậy xin cám tạ lòng hào phòng của Hà thiếu gia, nhưng xin kèm theo một yêu cầu hơi quá đáng.”

Nghe y nói vậy, Hà Nguyên Thánh hỏi: “Ngươi còn muốn cái gì?”

“Ta muốn mua chút Dương Viêm kim ở chỗ Hà thiếu gia.”

Hà Nguyên Thánh lấy làm lạ: “Ngươi muốn thứ đó làm gì?”

Ninh Dạ trả lời: “Hà thiếu gia còn nhớ tên Quỷ Bất Thu kia không?”

“Ừ.” Vừa nghe tới tên Quỷ Bất Thu, Hà Nguyên Thánh đã như chim sợ cành cong.

Ninh Dạ nói: “Sau khi Hà thiếu gia đi khỏi, Vãn Ngưng vận dụng Thái Thanh Thần Thủy đánh đuổi Quỷ Bất Thu nhưng khi Quỷ Bất Thu sắp bỏ đi, hắn để lại mảnh vỡ của con rối đó.”

Lúc Quỷ Bất Thu bỏ chạy đã để một con rối tự nổ, tuy con rối nổ nhưng vẫn còn mảnh vỡ, bị Thiên Cơ lấy đi.

Ninh Dạ nói: “Ta quan sát thứ này, phát hiện có thể sử dụng một số vật liệu, vừa hay hôm qua Thanh Mộc Lão Tổ cho ta một khối Thanh Dương mộc tâm, ta nghĩ chỉ cần có thêm Dương Viêm kim là có thể chế tạo lại nó.”

“Ồ, thế à?” Hà Nguyên Thánh vuốt cằm: “Chẳng phải như vậy là ngươi còn phải học tập kỹ thuật chế tạo con rối nữa à?”

“Không sao, mời đệ tử trong môn phái chế tạo là được.”

Hà Nguyên Thánh lắc đầu: “Bản môn không chú trọng đạo về con rối, đâu có thiên tài nào trong phương diện này, dùng tài nguyên tốt như vậy để chế tạo... lãng phí.”

“Chỉ là lợi dụng thứ đồ đã hỏng mà thôi.”

“Nếu thế, lấy chút Dương Viêm kim tới đây. Không phải mua bán gì cả, ngươi cần thì cứ lấy đi.” Hà Nguyên Thánh rất hào phóng, hắn là loại con cái phá nhà, vốn chẳng biết cách ‘tiết kiệm’.

Ninh Dạ biết nếu khách khí với hắn lại thành xa cách, quan trọng nhất là y cũng đang cần, vì vậy không hề khách khí nhận lấy.

Lần này coi như được mùa rồi.

Thiên Cơ lại càng vui vẻ, nghĩ chẳng mấy chốc mình sẽ có thân thể mới, nào ngờ Ninh Dạ lại nói với nó, trước khi mình thăng cấp lên Hoa Luân thì không cần nghĩ tới chuyện này.

Không phải không nỡ bỏ công bỏ của mà chỉ khi tới cảnh giới Hoa Luân, Ninh Dạ mới có thể chế tạo một thân thể cường đại cho Thiên Cơ.

Nghe vậy, Thiên Cơ vừa vui vẻ lại vừa buồn bã.

——————————————————

Giám Sát đường.

Lạc Cầu Chân đã chẳng buồn tức giận.

Trước khi Ninh Dạ về hắn đã biết toàn bộ mọi việc, hắn đã dự liệu từ trước tình hình của Ninh Dạ sau khi trở về, nên sau khi biết tin cũng chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng.

Thấy hắn như vậy, Tây Giang lấy làm lạ: “Chấp sự, thế bỏ qua mọi việc à?”

“Không thì còn thế nào?” Lạc Cầu Chân lườm sang hắn.

Tây Giang cuống lên nói: “Tinh Vẫn Thiên Diễn trận là trận pháp của Thiên Cơ môn, chỉ có người của Thiên Cơ môn mới biết bố trí trận pháp này. Ninh Dạ là kẻ tình nghi lớn nhất của Thiên Cơ môn, lại rời khỏi Cửu Cung sơn từ lâu, có đủ thời gian bố trí mọi thứ. Đủ loại dấu hiệu chứng tỏ chuyện này có liên quan tới hắn.”

“Ta biết.” Lạc Cầu Chân gật đầu: “Nhưng thế thì sao?”

Thế thì sao?

Tây Giang ngơ ngác.

Câu này là thế nào?

Lạc Cầu Chân đã nói: “Tất cả những lời ngươi nói đều đúng, chỉ có một vấn đề. Đó là làm sao Ninh Dạ biết chuyện phế tích Vô Thường tự?”

Tây Giang há miệng nhưng không nói được thành lời.

Chuyện phế tích Vô Thường tự liên quan tới cơ mật.

Đừng nói Tây Giang, thậm chí cả Lạc Cầu Chân, Phó Đông Lưu, Trương Liệt Cuồng cũng không biết.

Sao Ninh Dạ lại biết chuyện cơ mật như vậy được?

Ninh Dạ xuất hiện ở phế tích Vô Thường tự lúc đó là vì phế tích Vô Thường tự có bảo vật xuất thế, tin tức lan truyền, nghe đồn nên mới đến, hợp tình hợp lý. Nhưng nếu nói y biết từ trước, đã chuẩn bị sẵn, vậy hoàn toàn không hợp lý.

Lúc này, Lạc Cầu Chân chất vấn, Tây Giang ngơ ngạc nhưng không nói được gì.

Ngược lại Lạc Cầu Chân lên tiếng: “Thế nhưng ngươi nói không sai, chắc chắn chuyện này do Ninh Dạ gây ra, bây giờ ta đã tạm xác nhận về hắn. Còn tên Ninh Dạ này, rất có thể hắn nắm giữ thủ đoạn nào đó nên mới nhận được tin tức mật như vậy. Sở trường của Thiên Cơ môn là thuật bói toán, theo lời đồn, Vấn Thiên thuật có thể biết được tương lai quá khứ, cũng có thể hắn dùng thuật này nhận được một phần tin tức...”

“Vậy chẳng phải có chứng cứ rồi à?” Tây Giang vui mừng.

Lạc Cầu Chân nhìn hắn như nhìn thằng ngu: “Nếu Vấn Thiên thuật thần kỳ như vậy thật, Thiên Cơ môn đã chẳng diệt vọng, vì vậy chắc chắn nó có hạn chế tầng tầng lớp lớp. Suy luận này không đáng tin cậy.”

“Vậy trực tiếp bắt lấy hắn rồi thẩm vấn.”

Lạc Cầu Chân thở dài một tiếng: “Thế nên ta mới nói có hành động cũng đã muộn. Nếu sau chuyện Thanh Mộc điện lập tức động thủ thì căn cơ của Ninh Dạ còn thấp, bắt trước rồi tra án sau, khéo vẫn còn được. Bây giờ hắn đã lập công lớn, còn công khai mối thù với ta, ta mà bắt hắn thì là lấy công làm tư, hãm hại người có công. Huống hồ hắn là tuần tra viên Huyền Sách, chức quyền của ta đã không đủ tư cách để tùy ý động vào hắn. Muốn thẩm vấn hắn cũng phải được Phó đường chủ cho phép.”

Muốn Phó Đông Lưu đồng ý việc này? Không có chứng cứ thì đừng có hòng.

Hắn sẽ không vì chút ngờ vực mà tùy tiện đắc tội với Lao Huyền Minh, Trương Liệt Cuồng, thậm chí còn cả đám người Hà Nguyên Thánh, Trì Vãn Ngưng.

“Thế thì chỉ còn một cách thôi.” Tây Giang hung hăng nói: “Tạo Hóa thủy! Thuộc hạ đã liên hệ được một người của Vạn Hoa cốc, không bao lâu nữa sẽ nhận được Tạo Hóa thủy.”

Lạc Cầu Chân lại khẽ lắc đầu: “Không hiểu vì sao, ta luôn cảm thấy chưa chắc Tạo Hóa thủy đã có tác dụng.”

Trong đầu hắn hiện lên dáng vẻ bình tĩnh của Ninh Dạ sau khi biết chuyện Tạo Hóa thủy. Tuy Lạc Cầu Chân nghi ngờ Ninh Dạ cố tình ra vẻ trấn định, nhưng hắn cũng cảm thấy chưa chắc đã là như vậy. Trong lòng mâu thuẫn,hắn chỉ cảm thấy rất thiếu tự tin.

Sau đó hắn đột nhiên mỉm cười, nói: “Nhưng cũng không sao, ta cũng học được vài thứ trên người Ninh Dạ, ví dụ như... mọi việc cần lưu lại hậu chiêu.”

“Hậu chiêu?” Tây Giang kinh ngạc.

Lạc Cầu Chân lại chỉ mỉm cười, không nói gì nữa.

Lúc này Lạc Cầu Chân cũng ý thức được, dường như Ninh Dạ có năng lực thu thâp tin tức rất mạnh mẽ, cho nên y chiến lợi thế về mặt này. Vì vậy, lần này cho dù thế nào hắn cũng không nói cho bất cứ ai.

————————————————————

Tên này đúng là không đơn giản.

Sau khi rời khỏi Thiên Cơ điện, Ninh Dạ cũng đang suy nghĩ.

Rốt cuộc Lạc Cầu Chân có hậu chiêu hay cố ra vẻ bí ẩn?

Cũng như Lạc Cầu Chân không thấy rõ ngọn nguồn của y, Ninh Dạ cũng không thể xác định.

Dù sao Côn Lôn kính không phải không gì không biết, có quá nhiều thứ y phải tự suy nghĩ, tự đối mặt.

Nhưng có thể xác định được một việc. Giả sử Lạc Cầu Chân thật sự có thủ đoạn nào bức ép mình, như vậy có thể khẳng định thủ đoạn này không thể tùy ý sử dụng, bằng không hắn đã lấy ra dùng từ lâu rồi.

Thần thông diệu pháp?

Không giống.

Cho dù là nắm giữ thần thông cỡ này, chuyện phế tích Vô Thường tự lớn như vậy đã đáng để người này đích thân xuất thủ điều tra, sao phải giấu giấu diếm diếm.

Hay là một loại thần khí nào đó?

Cũng không thể nào, đạo lý như trên.

Trong thời gian ngắn Ninh Dạ không nghĩ ra bất cứ kết luận nào, trong lòng cũng càng ngờ vực.

Trong lúc đang suy nghĩ, đột nhiên Thiên Cơ nhô lên, không ngờ tay lại cầm một bức thư.

Đây là?

Hai mắt Ninh Dạ đột nhiên sáng lên.

Là hắn?