Giám Sát đường.
“Ngươi nói cái gì? Doãn Thiên Chiếu lại bị ám sát?” Lạc Cầu Chân kinh hãi: “Thế này là sao? Chẳng phải hắn ở Thiên Nguyên phong à? Làm sao thích khách lại mò được đến đó?”
Tây Giang bất đắc dĩ trả lời: “Mấy hôm trước Doãn Thiên Chiếu đã chuyển ra khỏi Thiên Nguyên phong rồi.”
“Cái gì?” Lạc Cầu Chân còn chưa nhận được tin tức này, không hiểu chuyện gì xảy ra: “Có chuyện gì vậy?”
“Hình như xảy ra mâu thuẫn với Thường cô nương, cụ thể thì Thường cô nương không chịu nói, chúng ta cũng không tiện hỏi. Đằng nào thì vấn đề của hai người cũng có vẻ rất nghiêm trọng, xem ra Thường cô nương đã hoàn toàn từ bỏ Doãn Thiên Chiếu, vì vậy Doãn Thiên Chiếu không còn tư cách ở lại Thiên Nguyên phong nữa.”
“Mẹ nó chứ.” Lạc Cầu Chân tức giận tới mức chỉ muốn chửi đổng lên.
Hắn đang định gióng trống khua chiêng mưu đồ đối phó với Ninh Dạ, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
“Thích khách thì sao?” Hắn hỏi.
“Thích khách rất cẩn thận, sau khi đánh một đòn không thành là lập tức bỏ đi. Ngoài ra có thể xác nhận không phải là Ninh Dạ, vì khi Doãn Thiên Chiếu bị đâm, Ninh Dạ đang ở Ngưng Tâm Tiểu Trúc.”
Lạc Cầu Chân đã chẳng thấy đáp án này có gì lạ.
Tây Giang hơi lo lắng: “Chấp sự, lần này thích khách không thành công, có lẽ lần sau vẫn sẽ xuất thủ. Bây giờ Doãn Thiên Chiếu không được ai bảo vệ, nếu hắn chết thì có dùng Tạo Hóa thủy khôi phục dung mạo của Ninh Dạ cũng không có ai nhận ra hắn. Có cần...”
Đương nhiên ý của hắn là có cần sử dụng Tạo Hóa thủy ngay lập tức không.
Ai ngờ Lạc Cầu Chân lại kiên quyết từ chối: “Không, tiếp tục chờ đợi! Ta muốn cho hắn một đòn trí mạng ngay lúc hắn đắc ý nhất!”
——————————————
Thiên Tú các.
“Thế tức là kế hoạch vẫn thất bại à?” Cừu Bất Quân thở dài một tiếng: “Tên Lạc Cầu Chân này giỏi giữ bình tĩnh thật, đúng là kình địch của con.”
“Ừm.” Ninh Dạ nghiêng người dựa vào giường, như đang suy nghĩ điều gì.
Công Tôn Điệp mất kiên nhẫn nói: “Không biết hắn định làm gì thì không thể ứng phó, làm sao bây giờ?”
Ninh Dạ lại trầm tư một lúc lâu rồi nói: “Ngươi còn nhớ lúc đó sao ngươi lại thua ta không?”
Nghe y nói vậy, Công Tôn Điệp tức giận: “Sao tự dưng lại nhắc lại chuyện này?”
Ninh Dạ bèn nói: “Ta chỉ muốn nói, nếu ngươi không thể nào phòng thủ... vậy thì phải chủ động tấn công.”
Nghe y nói vậy, ánh mắt Công Tôn Điệp và Cừu Bất Quân cùng sáng rực lên.
————————————————
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, chớp mắt lại vài ngày.
Hôm nay, Ninh Dạ đang ở trong Ngưng Tâm Tiểu Trúc ngắm trăng với Trì Vãn Ngưng, Ninh Dạ nửa nằm trên đùi Trì Vãn Ngưng, cảm nhận sự ấm áp, dịu dàng và tình cảm ngọt ngào của cô nhưng trong lòng lại chẳng hề thoải mái.
“Chàng có tâm sự.” Trì Vãn Ngưng nhận ra người yêu đang có khúc mắc: “Vẫn vì chuyện đó à?”
“Ừ.” Ninh Dạ thản nhiên đáp một tiếng, xoay người lại, chôn mặt vào bụng Trì Vãn Ngưng, tham lam ngửi lấy hương thơm từ thân thể cô.
Y nhỏ giọng nói: “Sắp rồi.”
Trì Vãn Ngưng ngẩn ra, lập tức hiểu y đang nói gì.
Y có Vấn Thiên thuật, có thể cảm giác được khi có nguy cơ, mặt khác, khi y cảm nhận được cũng mang ý nghĩa nguy cơ này là nguy cơ thật sự chứ không phải mối đe dọa.
“Ngày hôm nay?” Cô hỏi.
“Bây giờ.” Y đáp.
Sau khi y nói câu này, tỳ nữ Bích Dao đi tới: “Tiểu thư, Động Huyền điện mời Ninh công tử sang đó.”
Động Huyền điện? Trì Vãn Ngưng bình tĩnh lại.
Quả nhiên đã tới rồi? Chỉ có điều không phải Giám Sát đường mà là Động Huyền điện.
Động Huyền điện trực thuộc Hắc điện, phụ trách sự vụ của Huyền Sách phủ, điện chủ của Động Huyền điện chính là Vạn Pháp Lão Tổ trong Thập Nhị Thiên Cương, sư phụ của Hứa Ngạn Văn, bên dưới có Huyền Sách Cửu Sứ.
Nghe tin Động Huyền điện cho mời, Trì Vãn Ngưng thở phào nhẹ nhõm: “Động Huyền điện cho mời, có lẽ mọi chuyện chưa tới mức tệ.”
Ninh Dạ lại nói: “Cũng có thể là đối phương rất tự tin.”
Trong lòng Trì Vãn Ngưng lạnh buốt.
Đột nhiên cô ý thức được, vấn đề thân phận của Ninh Dạ đã không phải chuyện của một mình Ninh Dạ mà còn dính dáng tới tranh đấu phe phái trong nội bộ Hắc Bạch thần cung.
Chuyện phế tích Vô Thường tự nhất định phải có kết quả, kéo dài tới bây giờ chẳng qua là để tìm ra chứng cứ có lợi nhất để gây khó dễ.
Lạc Cầu Chân đưa mọi chuyện tới giải quyết ở Động Huyền điện có thể là vì... đây là cơ hội để hắn lập đại công.
Trong lòng thầm căng thẳng, cô nói: “Ta đi gọi sư phụ.”
Nhưng Ninh Dạ lại kéo cô lại, khẽ lắc đầu.
Cho dù Thanh Mộc Lão Tổ đến cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tranh đấu ngày hôm nay là đấu tranh đường đường chính chính, Lạc Cầu Chân sẽ không làm chuyện mà không nắm chắc. Chỉ cần hắn không dùng thủ đoạn vu oan hãm hại Ninh Dạ mà lấy chứng cứ thật sự ra, như vậy có mời ai tới cũng vô dụng.
Thấy y như vậy, trong lòng Trì Vãn Ngưng càng lạnh buốt.
Cô cắn răng một cái, nói: “Vậy ta đi với chàng.”
Thời khắc này cô đã quyết định, nếu Lạc Cầu Chân thật sự có sát chiêu gì xác định được thân phận của Ninh Dạ, vậy cô sẽ chết cùng Ninh Dạ trong Động Huyền điện.
Thấy ánh mắt quả quyết kiên nghị của cô, Ninh Dạ hiểu ý cô.
Y khẽ mỉm cười: “Được, nếu vậy chúng ta cùng ra chiến trường nào.”
——————————————
Động Huyền điện.
Không ngờ người ngồi trên ghế chính không phải là Vạn Pháp Lão Tổ mà là vị điện chủ Hắc điện - Phong Đông Lâm.
Bên trái hắn lần lượt là Vạn Pháp Lão Tổ - Lý Càn Phong, Thanh Tiêu Quan Chủ, Toái Tâm Nhân Ma, Vạn Xà Nhân Ma, Lao Huyền Minh... một loạt các đại lão.
Bên trái hắn là đám người Nhạc Tâm Thiện, Tây Phong Tử, Ngũ Dương Công Tử, Long Đằng Hổ, Phó Đông Lưu, Doãn Thiên Chiếu, Ôn Tâm Dư...
Điều khiến Ninh Dạ thấy hứng thú nhất chính là Vạn Xà.
Nếu y nhớ không nhầm, vốn dĩ Vạn Xà là người bên Tây Phong Tử, nhưng bây giờ lại ở bên Phong Đông Lâm.
Xem ra chyện Lý Vân Kim đã khiến Vạn Xà tức giận, vì vậy phản bội nhảy sang phe Phong Đông Lâm.
Hai đại phe phái hắc bạch trong Hắc Bạch thần cung, lúc này tạo thành hai bên rất rõ ràng, mà tiêu điểm lại vừa vặn là Ninh Dạ sắp tới.
Lúc này, mọi người đã đợi rất lâu rồi, đến mức khi Ninh Dạ xuất hiện ở Động Huyền điện, thậm chí mọi người bỗng có cảm giác căng thẳng khó hiểu.
Đi tới cửa điện, Trì Vãn Ngưng tự giác đứng sang một bên, Ninh Dạ quỳ gối với bên trên: “Đệ tử Hắc Bạch thần cung, môn hạ Thất Sát Thiên Đao - Trương Liệt Cuồng, tuần tra viên Huyền Sách phủ - Ninh Dạ, tham kiến Nhạc tổng điện chủ, Phong điện chủ, Thường điện chủ...”
“Đứng lên đi.” Phong Đông Lâm giơ tay, một luồng sức mạnh vô hình đã nâng Ninh Dạ dậy, để y đối diện với mình.
Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ thật sự đối mặt với Phong Đông Lâm.
Nghe nói ban đầu Phong Đông Lâm là một thư sinh, sau có kỳ duyên nên bước lên tiên đồ. Thời niên thiếu hắn nổi danh khắp thiên hạ về tài hoa và dung mạo, là một mỹ nam tử chân chính, cho dù bây giờ ‘đã đến trung niên’ nhưng vẫn thấy được thần thái bất phàm. Tuy xét tới anh tuấn điển trai thì có lẽ không bằng Hứa Ngạn Văn, Dương Tử Thu trẻ trung, nhưng lại có khí chất đặc thù, khiến người ta hâm mộ.
Khi không cãi vã, hắn vẫn rất phong độ.
Thời khắc này, Phong Đông Lâm đã nói: “Ninh Dạ, chuyện phế tích Vô Thường tự ngươi làm rất tốt, lâm nguy xuất chiến cứu Hà Nguyên Thánh Hà công tử, lập được một đại công, luận công nên được thưởng.”
Ninh Dạ trả lời: “Khởi bẩm điện chủ, việc này đệ tử đã được Tứ Phương điện thưởng rồi.”
“Đúng, ta biết, vì vậy lần này gọi ngươi đến đây không phải là để khen thưởng, ít nhất chính ngươi không nghĩ là khen thưởng, đúng không?”
Ninh Dạ giả vờ ngạc nhiên: “Điện chủ nói vậy là sao?”
Phong Đông Lâm chậm rãi nói: “Trong hai năm qua, thần cung xảy ra rất nhiều chuyện, thần cung vẫn luôn nghi ngờ có bên trong có gián điệp của phái khác bán đứng cơ mật của thần cung ta, ám sát môn nhân pháp tắc đại đạo của thần cung. Vừa vặn, ngươi có mặt tại hiện trường của vài vụ việc.”
Ninh Dạ mỉm cười: “Hóa ra là thế, ta biết việc này, thậm chí vì vậy Lạc chấp sự đã từng kiểm tra ta, chỉ tiếc trong tình huống không tra rõ được chứng cứ còn cố tình vu oan hãm hại, thậm chí âm mưu vu khống ta cấu kết với ma môn. Nếu lúc đó ta không bắt được người trong Ma môn kịp thời, chỉ e bây giờ còn trong phòng giam của Giám Sát đường.”
Lao Huyền Minh bên cạnh đã nói: “Thuộc hạ có thể làm chứng cho việc này.”
Phong Đông Lâm ngăn hắn lại: “Ta biết. Nhưng vụ ám phế tích Vô Thường tự quả thật có người của Thiên Cơ môn âm thầm xuất thủ, ngươi lại tình cờ có mặt ở đó. Thiên Cơ môn mất mảnh vỡ Thiên Cơ điện, ngươi cũng có ở đó, hiển nhiên ngươi cũng là người bị tình nghi nhiều nhất.”
“Thiên Cơ môn?” Ninh Dạ ra vẻ kinh ngạc: “Sao lại Thiên Cơ môn? Chẳng phải bọn họ bị Ma môn tiêu diệt à?”
Nhạc Tâm Thiện nhíu mày: “Thiên Cơ môn bị Hắc Bạch thần cung chúng ta tiêu diệt, chuyện này đâu phải bí mật lớn lao gì. Ninh Dạ, chẳng lẽ ngay chuyện này mà ngươi cũng không biết ư?”
Ninh Dạ nghiêm mặt nói: “Đệ tử có nghe được vài lời đồn không có căn cứ, nhưng không cho là đúng, nào ngờ lại là sự thật.”
Tuy Ninh Dạ và Lạc Cầu Chân tranh chấp nhau nhiều lần nhưng đúng là chưa bao giờ chủ động nhắc tới Thiên Cơ môn. Đây coi như hai bên hiểu ngầm, đều biết có liên quan tới Thiên Cơ môn nhưng không đặt ngoài miệng.
Đã vô số lần Ninh Dạ nghĩ mình sẽ đối mặt với cục diện trước mắt, cho nên y tuyệt đối không phạm sai lầm trong chuyện ‘Thiên Cơ môn’ như vậy.
Nhưng bên phía này, có vẻ Nhạc Tâm Thiện không định xoáy vào vấn đề Thiên Cơ môn.
Nhạc Tâm Thiện không nói tiếp, vẫn là Phong Đông Lâm lên tiếng: “Ba tháng sau khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, ngươi gia nhập thần cung ta, dung nhan bị hủy; Thanh Mộc điện mất mảnh vỡ Thiên Cơ điện, ngươi ở gần đó; phế tích Vô Thường tự có người của Thiên Cơ môn xuất thủ, ngươi cũng ở lân cận. Những điều này kết hợp lại, có bảo ngươi đáng ngờ cũng không có gì thích hợp, ngươi có đồng ý không?”
Ninh Dạ bè nói: “Khuôn mặt của ta là bị Cừu Bất Quân hủy, bây giờ hắn đang ở ngay đây, kính mời Nhạc đại điện chủ đứng ra làm chủ giúp ta.”
Thế nhưng ngay khi nói ra câu này, Ninh Dạ đột nhiên ý thức được điều gì, lòng thầm kinh hãi.
Quả nhiên, Nhạc Tâm Thiện đã nói: “Được, đã vậy thì ngươi giết hắn đi.”