TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 189: Mưu toan từng bước

Đối với tu tiên giới, thời gian mười năm không phải là dài, các đại năng bế quan một lần đã là mười năm, trăm năm.

Chính vì vậy, tu tiên giới muốn thực hiện âm mưu gì, có dùng mười năm trăm năm làm đơn vị tính cũng không có gì là lạ.

Ví dụ như Yên Vũ lâu muốn dùng Trì Vãn Ngưng tính toán Thanh Mộc Lão Tổ, bọn họ cũng đã chuẩn bị tính toán vài chục năm.

Chẳng qua tiết tấu của Ninh Dạ cực kỳ nhanh chóng, khác với những người khác.

Còn bây giờ, Ninh Dạ chỉ để nó trở lại tiết tấu bình thường mà thôi.

Chuyện Đông Phong quan hết sức quan trọng, có bỏ mười năm ra tính toán thi hành cũng không có gì quá đáng.

Vì vậy sau khi Ninh Dạ đề xuất hàng loạt phương án, Chung Nam Quỳ nhanh chóng trở lại báo cáo, cũng nhanh chóng nhận được câu trả lời.

Kế hoạch thông qua.

Cũng không có gì là lạ, dù sao theo lý thuyết thì kế hoạch mà Ninh Dạ đưa ra có thể thực hiện được, thậm chí có thể nói là hoàn hảo, không chút tì vết.

Chỉ kế sách như vậy mới có thể khiến Mộc Khôi tông tin tưởng y thật lòng làm việc vì Mộc Khôi tông.

Không chỉ có vậy, nếu muốn thực hiện kế hoạch vẫn phải ủng hộ Ninh Dạ, chuyện này cũng có lợi cho hành động trong tương lai của Ninh Dạ - Ninh Dạ chắc chắn sẽ gõ Mộc Khôi tông một khoản to.

Cứ như vậy, coi như Ninh Dạ đã tranh thủ được cho mình mười năm.

Thời gian này đã đủ cho y làm rất nhiều chuyện.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã lại hai tháng trôi qua.

Hai tháng này, trong Hắc Bạch thần cung sóng êm gió lạnh, không có chuyện gì lớn.

Hôm nay, Ninh Dạ đang tu hành, đột nhiên có tin được đưa tới.

Phong Đông Lâm muốn gặp y.

Trong lòng Ninh Dạ hơi động, chắc thời điểm y đang đợi đã đến.

Vì vậy, Ninh Dạ tới Đông Lâm thiên phủ trên Thiên Nguyên phong.

Phong Đông Lâm vẫn ngồi trong Ngọc Tủy Thạch Trận của mình, bên cạnh là con gái của hắn - Phong Ngọc Yên.

Thấy Ninh Dạ, Phong Đông Lâm mỉm cười nói: “Mấy tháng không gặp, tu vi tiến bộ nhiều đấy.”

Ninh Dạ cúi đầu: “Tất cả là nhờ điện chủ đã ban thưởng, giúp Ninh Dạ nhận được rất nhiều tài nguyên.”

Phong Đông Lâm vung tay với vẻ không quan tâm: “Đó là thứ ngươi nên nhận được. Gọi ngươi tới là có một chuyện muốn bàn với ngươi.”

“Xin Phong điện chủ cứ phân phó.”

“Ngươi có muốn làm Huyền Sách Sứ không?” Phong Đông Lâm trực tiếp hỏi.

Câu hỏi này dọa cho Ninh Dạ bật cười: “Ninh Dạ nào dám hy vọng xa vời.”

“Hừ, người hướng lên chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp, chuyện này có gì lạ đâu.” Phong Đông Lâm nói: “Ngươi chỉ cần nói với ta, ngươi có muốn làm hay không thôi.”

Ninh Dạ mỉm cười ngại ngùng: “Chuyện này... đương nhiên là muốn phát triển thêm rồi.”

Y dùng cách nói trong kiếp trước của mình.

Phong Đông Lâm cười nói: “Muốn làm là được rồi. Mấy hôm trước Huyền Sách Sứ đệ cửu vừa bị ám sát, chỗ ngồi đó đang trống. Có nhiều lựa chọn thích hợp, nhưng ta cảm thấy xét theo tài hoa và năng lực thì ngươi là người thích hợp nhất. Nhưng ta tán thưởng ngươi không có nghĩa là chắc chắn ngươi sẽ lên chức. Ngươi có biết vấn đề lớn nhất của ngươi là gì không?”

Ninh Dạ trả lời: “Thời gian nhập môn quá ngắn, không đủ tu vi.”

Phong Đông Lâm gật đầu: “Không đủ tu vi không quan trọng lắm, Huyền Sách Sứ không yêu cầu tu vi quá cao, Hoa Luân là đủ rồi. Vấn đề là thời gian ngươi nhập môn quá ngắn, lại trải qua chuyện thẩm tra ở Động Huyền, có kẻ nhân cơ hội làm khó dễ, nói lòng trung thành của ngươi có vấn đề. Đương nhiên ta không nghi ngờ gì, chỉ riêng chuyện ngươi lập bao nhiêu công lao cho thần cung đã chứng minh lòng trung thành của ngươi rồi. Thế nhưng trong Hắc Bạch thần cung, không ai có thể một tay che trời, chỉ mình ta đề cử vẫn không đủ.”

Chỉ mình ngươi đề cử không đủ? Ngươi là người đứng đầu Hắc điện cơ mà? Huyền Sách Cửu Sứ có ai không phải tay sai của ngươi? Chẳng phải Lao Huyền Minh là một mình ngươi đẩy lên chức vị đó à?

Đương nhiên Ninh Dạ sẽ không nói mấy câu này, y trực tiếp quỳ xuống: “Phong điện chủ có gì căn dặn, xin cứ nói. Ninh Dạ xin thề có chết cũng hoàn thành nhiệm vụ.”

Phong Đông Lâm rất thỏa mãn với câu trả lời của y: “Tốt lắm. Ngươi biết đệ cửu sứ bị ai ám sát không?”

“Ai vậy?” Ninh Dạ ngạc nhiên.

“Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp.” Phong Đông Lâm nói.

“Là bọn chúng?” Sắc mặt Ninh Dạ đầy kinh ngạc.

Đương nhiên y biết, đây vốn là mệnh lệnh y giao cho Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp.

Mệnh lệnh này không gây khó khăn gì cho Công Tôn Dạ, bây giờ hắn là người của Yên Vũ lâu, còn lần này Yên Vũ lâu tổn thất nặng nề, cực kỳ căm hận Hắc Bạch thần cung. Trong tình huống này, Công Tôn Dạ ám sát đệ cửu sứ cũng rất hợp lý, điều duy nhất khiến người ta thấy lạ có lẽ là vì sao lại là Huyền Sách Sứ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ám sát ai cũng có thể nghi ngờ như vậy.

Khả năng lớn hơn, có lẽ là người như vậy dễ ức hiếp hơn - Huyền Sách Sứ quyền cao chức trọng nhưng thực lực bình thường, đúng là đối tượng tốt để hạ thủ. Đệ cửu sứ không ở Chấp Tử thành, lại còn không trong mí mắt của Hắc Bạch thần cung.

Còn đối với Ninh Dạ, nguyên nhân của lần ám sát này lại rất đơn giản.

Đó là thăng quan!

Nếu muốn đoạt được Đông Phong quan, cần phải hoàn thành rất nhiều kế hoạch, còn muốn thực hiện những kế hoạch này, Ninh Dạ cần có đủ sức ảnh hưởng.

Đương nhiên, chỉ ám sát một Huyền Sách Sứ không nghĩa là Ninh Dạ có thể bù vào vị trí này.

Vì vậy y còn thêm cả Công Tôn Điệp vào.

Thời khắc này Phong Đông Lâm đã nói: “Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp đều là phản đồ của Nam Thủy Công Tôn thế gia, bọn chúng liên hệ với nhau cũng không có gì là lạ. Còn đệ cửu sứ trấn giữ ở Nam Thủy Lạc thành, vì vậy chúng ta nghi ngờ, ngoài chuyện ám sát Huyền Sách Sứ ra rất có thể hai kẻ này còn định báo thù Công Tôn thế gia cũng ở Lạc thành. Đương nhiên, Công Tôn thế gia không quan trọng, quan trọng là Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp.”

Ninh Dạ trả lời: “Ý của Phong điện chủ là...”

“Công Tôn Dạ bán đứng thần cung, nhất định phải xử tử, Công Tôn Điệp hại chết toàn bộ Lao phủ, tội ác chồng chất, vì vậy chúng ta phải nghĩ cách tìm cho ra hai kẻ này, đáng giết thì giết, cần bắt thì bắt lại.”

“Đương nhiên rồi.”

“Nhưng khó mà bắt được bọn chúng. Công Tôn Dạ là Tứ Cửu Nhân Ma tiền nhiệm, Vạn Pháp đỉnh phong. Công Tôn Điệp còn là kẻ muôn mặt, vài ngày trước nghe nói cô ta đã tham ngộ Hóa Ảnh ma điển của Ma môn, Ảnh Độn thuật đã đột phá rất lớn, muốn bắt được Công Tôn Điệp không khéo còn khó hơn bắt Công Tôn Dạ. Nhưng có một người rất có hy vọng.”

Ninh Dạ cười lớn: “Công Tôn Điệp hận ta tới tận xương tủy, dù sao ta đã suýt nữa giết chết cô ta. Nếu ta xuất hiện ở Nam Thủy, chắc cô ta sẽ tới gây sự với ta.”

Phong Đông Lâm gật đầu nói: “Không sai. Vị trí Huyền Sách Sứ đệ cửu đã được ta tuyên bố, ai bắt được hai người này, người đó có thể trở thành Huyền Sách Sứ đệ cửu, còn nhiệm vụ này coi như được thiết kế riêng cho ngươi.”

Mẹ nó, chẳng qua ngươi muốn Hóa Ảnh ma điển thôi.

Lý do Phong Đông Lâm muốn Công Tôn Điệp hiện thân ám sát là vì trên người Công Tôn Điệp có bí bảo, vì vậy Hắc Bạch thần cung tích cực bắt người hơn hẳn. Hơn nữa, với thù hận giữa Ninh Dạ và Công Tôn Điệp, cộng lại thêm năng lực của Ninh Dạ, cho nên người thích hợp nhất để đối phó với Công Tôn Điệp chính là Ninh Dạ.

Vì vậy đây không phải nhiệm vụ Phong Đông Lâm thiết kế riêng cho Ninh Dạ mà là nhiệm vụ mà bản thân Ninh Dạ thiết kế riêng cho chính mình. Phong Đông Lâm tìm y không có gì là lạ, không tìm y mới là chuyện lạ.

Y muốn như vậy không chỉ vì thăng quan mà còn một lý do hết sức quan trọng.

Đó là được ra ngoài!

Do có Nguyên Cực Thần Quang, bây giờ Ninh Dạ khó lòng rời khỏi Cửu Cung sơn, vì vậy y nhất định phải bố trí một lý do giúp bản thân được ra ngoài.

Một nhiệm vụ mà không điều động Ninh Dạ thì khó mà hoàn thành.

Bây giờ kế hoạch đã được thực hiện, Ninh Dạ biết thời biết thế, ra vẻ do dự: “Nhưng thực lực của thuộc hạ không đủ để đối phó với Công Tôn Dạ, hơn nữa ta vừa tham ngộ Nguyên Cực Thần Quang, vừa ngộ được một chút, nếu bỏ lại...”

Phong Đông Lâm cười nói: “Không sao, nhiệm vụ của ngươi là tìm kiếm bọn chúng, chuyện giết chóc đã có người khác phụ trách. Còn Nguyên Cực Thần Quang, ngươi cứ mang theo là được, chỉ cần không ra khỏi Mặc châu thì không thành vấn đề.”

Ninh Dạ đợi chính câu này.

Ra ngoài rồi còn phải làm theo lời ngươi chắc?

Nhưng ngay một khắc sau, Phong Đông Lâm lại bồi thêm một câu: “Đúng rồi, nhiệm vụ lần này, ta hy vọng ngươi có thể dẫn theo một người giúp ta.”

“Con gái ta, Phong Ngọc Yên.” Phong Đông Lâm chỉ con gái ở bên cạnh nói.

Ninh Dạ ngạc nhiên: “Cô ấy?”

Phong Đông Lâm trả lời: “Mấy năm nay Ngọc Yên luôn bế quan khổ tu với ta, nhưng chính vì vậy nó thiếu trải nghiệm, không biết gì về thế sự. Ngươi là người thông minh lanh lợi, có ngươi chỉ điểm sẽ rất có lợi cho nó. Yên tâm đi, mấy thứ khác về Ngọc Yên thì ta không dám hứa nhưng ít nhất thực lực của nó sẽ không cản trở ngươi.”

“Nhưng ta và Văn Ngưng...”

“Văn Ngưng ở lại đây.” Phong Đông Lâm đã nói.

Mẹ, quả nhiên ngươi vẫn chưa yên tâm, còn giữ Văn Ngưng lại làm con tin.

Nhưng nhìn sắc mặt của Phong Đông Lâm và Phong Ngọc Yên, Ninh Dạ đột nhiên cảm thấy có vẻ mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy?

Chẳng lẽ trong đầu tên này còn ý đồ gì khác?