Trấn Bắc vương Phong Đông Lâm phủ.
Lần này Ninh Dạ ngồi xuống thư phòng của Từ Liệt.
Tự tay châm trà cho Ninh Dạ, Từ Liệt nói: “Ta cũng không nói nhảm với tiên sinh, thật ra chuyện này là như vậy...”
Nói xong đã thuật lại chuyện Tần Thì Nguyệt phản bộ Trấn Bắc phủ, cướp đoạt La Hầu.
Dứt lời, Từ Liệt nói: “Năm xưa khi Tần Thì Nguyệt đề cập tới tiên sinh với ta, đã từng nói tiên sinh tài trí vô song, với tu vi Hoa Luân nhưng khống chế đại cục, lần lượt đoạt lại Nguyên Cực Thần Quang, Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, còn khiến cho Yên Vũ lâu tổn thất nặng nề, lập được đại công cho Hắc Bạch thần cung, thậm chí tính toán của Tần Thì Nguyệt cũng bị đưa vào, nếu không phải tiên sinh có chút tư tâm...”
Hắn kéo dài ngữ điệu rồi mới nói: “E là Tần Thì Nguyệt không thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Ninh Dạ hiểu ý trong lời của hắn: “Ai ai cũng có tư tâm, chỉ cần không ảnh hưởng tới đại cục là được. Năm xưa ta cũng không biết con yêu thú này là La Hầu, bằng không chắc đã chẳng buông tay dễ dàng như vậy, lời nói thẳng thắn, mong rằng không làm vương thượng phật lòng.”
Từ Liệt cười ha hả: “Không sao, đều là chuyện đã qua. Còn bây giờ Tần Thì Nguyệt đã phản bội bản vương, đầu quân cho Trung Ương vương phủ. Nếu tiên sinh có cách nào giúp ta giải quyết việc này, Từ Liệt sẽ cảm kích vô cùng.”
Hắn nói chuyện khách khí, luôn miệng gọi tiên sinh, thậm chí không tự xưng là bản vương, đối đãi cực kỳ lễ độ khiến cho Ninh Dạ cũng thấy kinh ngạc. Phong cách này đâu hợp với vẻ thô hào của Cực Chiến đạo các ngươi?
Ngoài miệng lại nói: “Vậy phải xem dự định của vương thượng thôi!”
“Lời này nghĩa là sao?”
Ninh Dạ đã nói: “Thật ra muốn lấy lại La Hầu chưa chắc đã là việc khó khăn gì với vương thượng. Việt vương tuy mạnh nhưng không thể bảo vệ La Hầu liên tục được, đợi thời cơ tới, vương thượng đích thân xuất mã, ai ngăn cản được?”
Từ Liệt hừ một tiếng: “Phí lời.”
Đúng như Ninh Dạ đã nói, không phải không thể lấy lại La Hầu, nhưng có lấy lại cũng vô dụng.
Chắc chắn Việt Trọng Sơn sẽ lại tới gây sự với hắn, đoạt lại La Hầu.
Cho nên đối với Từ Liệt mà nói, vấn đề về La Hầu không phải có lấy về được hay không mà là có giữ được hay không.
Chuyện này khá giống với Đông Phong quan.
Thế nhưng Đông Phong quan còn có thể cho thuê, La Hầu lại không thể thuê được.
Từ Liệt lạnh lùng nhìn Ninh Dạ: “Nam nhi phía bắc chúng ta không thích quanh co lòng vòng, ngươi muốn nói gì thì nói thẳng đi.”
Ninh Dạ bèn nói: ”Nếu vương thượng muốn bảo vệ La Hầu thì Ninh Dạ không có cách nào. Nhưng nếu vương thượng muốn Việt vương không có được La Hầu thì vẫn có cách.”
“Hả?” Từ Liệt híp mắt lại.
Hắn hiểu ý của Ninh Dạ.
Cực Chiến đạo khác với những môn phái khác, Cực Chiến Ngũ Vương không đoàn kết mà phân chia phe phái, cứ nhìn bọn họ tự phong vương là biết.
Giữa ngũ vương có lúc đấu đá lẫn nhau còn nặng hơn tranh đoạt trong môn phái. Nếu không phải ngũ vương cũng biết chiến tranh quá dữ dội sẽ cho bên ngoài cơ hội, e là nội bộ đã chém giết tới mức máu chảy thành sông.
Nhưng chính vì vậy, chỉ cần điều kiện cho phép là ngũ vương ra tay không hề khách khí.
Từ Liệt đánh bại Trấn Nam Vương, Việt Trọng Sơn cướp bóc của Từ Liệt, nguyên nhân tương tự.
Còn thời khắc này thật ra những lời mà Ninh Dạ nói là đang chỉ ra: Từ Liệt cho lấy lại La Hầu hay không cũng không quan trọng, quan trọng là không thể để Việt Trọng Sơn tiếp tục nắm được.
Bây giờ xét theo phương diện lợi dụng La Hầu thì trước đây Từ Liệt nghiền ép quá mức, thời gian cũng nhiều hơn Việt Trọng Sơn một năm, vì vậy mức độ sử dụng cao hơn Việt Trọng Sơn. Nếu Việt Trọng Sơn tiếp tục tu hành, Từ Liệt hoàn toàn không còn hy vọng vượt qua Việt Trọng Sơn.
Ninh Dạ nhắm thẳng vào trọng tâm, Từ Liệt hiểu rõ ý của y, nhẹ nhàng gật đầu: “Ta cũng từng nghĩ tới chuyện này, nhưng vẫn khó mà làm được.”
Ninh Dạ cười nói: “Nhưng nếu có môn phái ngoài giúp đỡ thì không khó như vậy.”
“Hả?” Hai mắt Từ Liệt bừng sáng, hắn đã hiểu: “Ninh Dạ, ngươi tính toán hay lắm. Ta nhờ người của Hắc Bạch thần cung các ngươi ra tay cướp lấy La Hầu, sau đó Hắc Bạch thần cung các ngươi ăn cả hai bên? Vừa được thần thú, vừa được lợi ích?”
Ninh Dạ cười nói: “Vậy phải xem Trấn Bắc Vương nhìn nhận việc này ra sao? Nếu vương thượng cảm thấy mình chịu thiệt quá mức thì thẳng thắn giết chết La Hầu là được.”
“Giết chết La Hầu? Cũng là ý hay.”
Từ Liệt và Việt Trọng Sơn có quan hệ rất sâu, hai bên đều có lúc chơi xấu lẫn nhau nhưng hắn không phải đối thủ của Việt Trọng Sơn, đa số thời điểm đều bị Việt Trọng Sơn áp chế. Nhưng chỉ cần điều kiện cho phép, Từ Liệt cũng chẳng ngại bẫy Việt Trọng Sơn một phen.
Cướp lấy La Hầu thì Việt Trọng Sơn có thể đoạt lại, vì vậy Từ Liệt không hứng thú.
Nhưng nếu giết chết La Hầu, cho dù Việt Trọng Sơn biết là do hắn làm nhưng cũng không làm gì được hắn.
Người của Cực Đạo cung chơi xấu lẫn nhau không phải một hai lần, chuyện như vậy chỉ cần giữ được chừng mực thì không thành vấn đề.
Cho nên hắn khá động lòng trước đề nghị của Ninh Dạ.
Thời khắc này, hắn nhìn sang phía Ninh Dạ: “Vấn đề là không phải ai cũng có thể vào trong Trung Ương vương phủ. Dù sao ngươi cũng không thể nhờ Hắc Bạch Tử giúp ta được?”
Ninh Dạ cười nói: “Đúng là ta không làm được, nhưng giết một con yêu thú La Hầu thôi, tội gì phải phái cảnh giới Niết Bàn? Muốn làm chuyện này chỉ cần một người tinh thông độn pháp lẻn vào trong đó, lặng lẽ ám sát rồi nhẹ nhàng rời khỏi, đại sự đã thành công rồi.”
“Tinh thông độn pháp...” Hai mắt Từ Liệt sáng bừng lên: “Quân Bất Lạc?”
Tự ngươi nói đấy nhé, không phải ta.
Ninh Dạ cười mà không đáp.
Từ Liệt lại nhìn Ninh Dạ, ánh mắt bừng sáng: “Nghe nói quan hệ giữa ngươi và Quân Bất Lạc không tệ?”
Ninh Dạ vội vàng nói: “Đúng là quan hệ giữa ta và Đông sứ không tệ, nhưng chỉ chút quan hệ đó thôi không đủ để thuyết phục Đông sứ ra tay. Dù sao Trung Ương vương phủ cũng là nơi đầm rồng hang hổ, cho dù là Đông sứ cũng không muốn mạo hiểm.”
“Vậy ngươi có cách gì?”
“Chuyện này thì...” Ninh Dạ không trả lời.
Từ Liệt đã đẩy một bình đan dược ra trước mặt Ninh Dạ.
Thiên Thần đan?
Ninh Dạ vui vẻ.
Đây là thần dược nổi tiếng nhất của Cực Chiến đạo, linh dược vô thượng để luyện thể luyện cốt.
Không hổ danh là cảnh giới Niết Bàn, chỉ cần ngươi đề xuất ý tưởng tốt cho ta, ta cho ngươi một bình Thiên Thần đan, cao hơn đám Liệt Không Thiên Yêu một bậc.
Chẳng trách những chuyện làm ăn là phải bàn với đại nhân vật, càng là đại nhân vật càng không để ý tới những thứ giá trị.
Ninh Dạ không khách khí thu hồi bình Thiên Thần đan rồi nói thẳng: “Quân Bất Lạc có tên đệ tử tên là Dung Thành, vương thượng có nghe nói không?”
Từ Liệt ngẩn ra: “Dung Thành...”
Hắn suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Nghĩa ra rồi, hình như là đệ tử bị Quân Bất Lạc đuổi khỏi sư môn, nhưng không rõ tình hình cụ thể.”
Ninh Dạ bèn kể lại chuyện Dung Thành và Quân Bất Lạc.
Hắn đã nhận được Thiên Thần đan, bán đứng huynh đệ cũng là chuyện đương nhiên, lý lẽ thẳng thừng.
Nghe xong chuyện Dung Thành, đặc biệt là Dung Thành hứa hẹn mười năm sau sẽ trả lại Thiên Hành Nguyên, Từ Liệt lập tức hiểu ra: “Bắt được Dung Thành là có thể ép Quân Bất Lạc làm việc cho ta. Kế này rất tuyệt! Vậy ngươi có biết bây giờ Dung Thành đang ở đâu không?”
Ninh Dạ ra vẻ khó xử: “Quan hệ giữa ta và Dung Thành không tệ, tốt xấu gì hắn cũng coi như huynh đệ của ta.”
Từ Liệt lại đưa một bình Thiên Thần đan.
Ninh Dạ nhanh tay lẹ mắt nhận lấy: “Ta sẽ lập tức gửi thư giúp vương thượng, bảo hắn tới, ngài đỡ phải tìm.”