TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 341: Cực Đạo việt

Khoảnh khắc hai bóng người xuất thủ, Điền Bất Si cảm thấy uy hiếp khủng khiếp chưa từng có.

Không được!

Vẫn bị lừa rồi!

Công Tôn Điệp mới là uy hiếp.

Nói đúng hơn, không ngờ cô gái này nắm được một phương pháp triệu hoán kỳ lạ nào đó, triệu hồi trợ giúp từ nơi thần thức không với tới, còn mọi thứ mà cô ta và Thanh Lâm làm đều là để mê hoặc bản thân.

Chỉ trong giây lát, Điền Bất Si đã hiểu.

Nhưng đã chậm.

Thân hình Ninh Dạ xuất hiện, một luồng đao phong mang theo uy thế bễ nghễ không thể đỡ chém xuống người Điền Bất Si, chỉ thấy thân thể Điền Bất Si đầu tiên đờ ra một chút, sau đó từ từ tan vỡ, hóa thành máu thịt bắn đầy trời.

“Niết Bàn!!!” Một luồng sáng nguyên thần bay lên, mang theo tiếng hét kinh hãi của Điền Bất Si.

Sao lại là cảnh giới Niết Bàn?

Có thực lực như thế, ngươi còn đánh lén làm gì?

Ninh Dạ lắc đầu: “Chỉ có một đao đó thôi.”

Một đao vừa rồi là Ninh Dạ dùng nguyên thần của bản thân tăng cường cho y, nhưng từ đầu đến cuối Ninh Dạ vẫn không sử dụng mà chỉ dùng khí thế bản thân kéo dài, chính là chờ thời khắc này.

Cùng lúc, Phong Vũ Tiêu Tương kiếm của Trì Vãn Ngưng cũng múa lên,

Cô ra tay chậm hơn Ninh Dạ một chút, nhưng lại là cố ý.

Ngay lúc nguyên thần vừa rời khỏi thân thể, mưa gió vô biên đã được huyễn hóa, bao phủ khắp u cảnh.

Tuy tốc độ của Điền Bất Si rất nhanh nhưng lại phát hiện mình không thể trốn thoát.

Kiếm quang quét qua, nguyên thần Điền Bất Si đã trúng kiếm, nhưng người này cũng rất dũng mãnh, cho dù nguyên thần thụ thương vẫn cường đại như trước, quát lên một tiếng, luồng ý bi khổ bắn ra, Trì Vãn Ngưng chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, thiên địa hiu quạnh, đời người buồn đau, tội gì giãy dụa, sát ý tiêu biến, không thể đâm nổi kiếm thứ hai.

Nguyên thần Điền Bất Si đã lao về phía cánh cửa của u cảnh.

“Vô dụng thôi.” Mượn nhát kiếm của Trì Vãn Ngưng ngăn cản, Ninh Dạ đã ném ra một vật.

Chính là Thiên Cơ điện.

Thiên Cơ điện xoay tròn rồi phóng đại trên không trung, hạ xuống trước cửa u cảnh, cửa điện hướng về Điền Bất Si. Chỉ thấy ánh sáng nguyên thần bay thẳng tới với tốc độ rất nhanh, lao thẳng vào Thiên Cơ điện. Một khắc sau đã nghe thấy tiếng kêu gào trong Thiên Cơ điện, nguyên thần đã rơi vào tranh đấu vô tận.

Ninh Dạ thuận tay thu hồi Thiên Cơ điện, để Điền Bất Si chậm rãi chịu hành hạ trong đó thôi.

Một nguyên thần Vô Cấu cũng là một bảo bối, nếu giữ lại hoàn chỉnh là tốt nhất.

Quay đầu lại nhìn Thanh Lâm, Ninh Dạ chạy tới: “Sư huynh!’

Vừa rồi Thanh Lâm đã dùng bản thân làm mồi, trúng một quyền của Điền Bất Si. Quyền này là hắn dốc toàn lực xuất thủ, tuy chỉ có một quyền nhưng đánh cho bảo thể của Thanh Lâm tan vỡ, suýt nữa thì thân thể vỡ nát, nguyên thần xuất khiếu như Điền Bất Si.

Ninh Dạ vội vàng dùng Bất Diệt tuyền chữa trị cho Thanh Lâm.

“Mẹ nó, thiếu chút nữa thì thân tử đạo tiêu.” Thanh Lâm cười ha hả: “Nhưng cuối cùng cũng coi như phát huy được tác dụng một lần.”

Hắn rất vui vẻ.

Không phải vì thực hiện kế hoạch thành công mà là rốt cuộc mình cũng giúp đỡ được trong kế hoạch lần này.

Ninh Dạ mỉm cười nói: “Đương nhiên rồi, không có sư huynh, sao ta dám đi nước cờ hiểm như vậy.”

Công Tôn Điệp không phục: “Này, rõ ràng công lao của ta mới là lớn nhất!”

Trì Vãn Ngưng đẩy cô một cái: “Đừng giở tính trẻ con ra nữa.”

Nhưng nói lại thì đúng là công lao của Công Tôn Điệp là lớn nhất, cũng mạo hiểm nhiều nhất.

Then chốt trong chuyện này vẫn là nắm chắc thời cơ.

Ninh Dạ, Công Tôn Điệp, Trì Vãn Ngưng đại đạo đồng truyền, ba người đồng tâm, có thể dùng quang độn dịch chuyển, nhưng phải nắm chắc thời cơ.

Chuyện Trung Ương vương phủ và Thúy Ngọc u cảnh là hỗ trợ lẫn nhau, hai bên đều phải nắm chắc thời cơ.

Trong Trung Ương vương phủ, Ninh Dạ nhất định phải dùng ảo thuật mê hoặc Từ Liệt trước khi Việt Trọng Sơn tới, khiến hắn tấn công Cực Đạo việt. Đồng thời, y còn phải giữ lại thực lực Niết Bàn mà Từ Liệt hỗ trợ cho mình.

Còn trong Thúy Ngọc u cảnh, Công Tôn Điệp nhất định phải sáng tạo cơ hội để Ninh Dạ chắc chắn sẽ chém trúng Điền Bất Si. Vì y chỉ có uy lực một đao như vậy thôi, bỏ qua đao này thì cho dù bốn người bọn họ liên thủ cũng khó mà đối phó được với Điền Bất Si.

Chuyện này khiến cho thời cơ trở nên cực kỳ quan trọng, vừa phải tính kế Từ Liệt, vừa phải tính kế Điền Bất Si, hai bên nhất định phải tiến hành đồng bộ.

Chính vì thế Công Tôn Điệp mới phải tới sớm, vì nếu cô không tới sớm, tới lúc Việt Trọng Sơn trở về Trung Ương vương phủ mới tính toán Điền Bất Si thì không kịp.

Vì vậy người nguy hiểm nhất lại là Công Tôn Điệp và Thanh Lâm, bọn họ phải kéo dài thời gian trước khi Ninh Dạ đến, không cho Điền Bất Si xuất thủ toàn lực, mãi tới thời khắc mấu chốt nhất mới ra tay một lần mà ổn định tình thế, vì vậy bọn họ cũng phải diễn luyện liên tục, làm sao ra vẻ đã dự tính từ trước, khiến cho đối phương nảy sinh nghi ngờ mà lại không được làm gì quá mức.

Tiết mục vừa rồi đã được tập luyện hơn trăm lần.

Thanh Lâm cười nói: “Đúng là cống hiến của Công Tôn tiểu thư lớn hơn, dù sao Thanh Lâm cũng chỉ nghe lệnh làm việc thôi.”

“Ài!” Công Tôn Điệp thở dài: “Mưu kế lần này quá nguy hiểm, ta nói này Ninh Dạ, lần sau ngươi đừng có dùng nước cờ hiểm như vậy có được không?”

“Nếu không chơi hiểm thì làm sao lấy được Cực Đạo việt?” Ninh Dạ nhanh chóng bước về phía sau: “Đương nhiên, sau lần này ta sẽ cố gắng không bày mưu như vậy nữa. Nói thật nhé, ta cũng thấy mệt. Nếu có thực lực áp đảo thì ai muốn tính tới tính lui kia chứ.”

Trong lúc nói chuyện, Ninh Dạ đã đi vào mật thất ở phía sau.

Hoa Giải Ngữ nhìn đám người Ninh Dạ, Trì Vãn Ngưng bước vào, trong lòng đã nặng trĩu: “Quân Bất Lạc bị ngươi lừa tới đây?”

Ninh Dạ mỉm cười.

Hoa Giải Ngữ nghĩ tới điều gì, nhìn sang phía Tần Thì Nguyệt: “Là ngươi! Ngươi bán đứng chúng ta?”

Tần Thì Nguyệt hờ hững: “Ta chỉ muốn cứu La Hầu.”

Quả nhiên vẫn vì La Hầu!

Hoa Giải Ngữ phẫn nộ: “Vì một con dã thú mà ngươi bán đứng đồng môn?”

“Lúc đầu ta phản bội Trấn Bắc Vương, các ngươi không nói như vậy.” Tần Thì Nguyệt lắc đầu.

“Dù có chết ta cũng tuyệt đối không để các ngươi thành công!”

Cô nàng gào lên, dốc toàn lực khởi động cấm chế ở đây, nhưng một tu sĩ cảnh giới Vạn Pháp đã chẳng lọt mắt Ninh Dạ, y tiện tay ném Thiên Cơ điện ra, hút luôn cô ta vào trong, để cô ta làm bạn với nguyên thần của Điền Bất Si. Tiếp đó y điểm vào không trung, từng luồng sáng pháp thuật hạ xuống, chỉ thấy cấm chế thủ hộ bùng sáng, sau đó ầm ầm tan vỡ, không ngờ lại bị Ninh Dạ dễ dàng phá giải.

Đối với Ninh Dạ, cấm chế cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.

Cấm chế mở rộng, một con yêu thú lập tức xông ra, chính là La Hầu.

“Bảo bối!” Tần Thì Nguyệt kích động hô lên một tiếng, ôm lấy La Hầu, chỉ thấy yêu huyết kia ghé đầu tới gần Tần Thì Nguyệt, liến lấy liếm để.

Ninh Dạ bước vào trong nội phủ, thứ hiện ra trước mắt là một lưỡi rìu màu xanh, mang theo khí tức tuế nguyệt tang thương, còn có linh lực hùng vĩ vô biên, khoảnh khắc chứng kiến Cực Đạo việt, Ninh Dạ bỗng thấy tâm thần lay động.

“Ninh Dạ!” Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp ở phía sau che mắt hét lớn.

Tâm thần Ninh Dạ chấn động, biết mình bị Cực Đạo việt mê hoặc, không dám nhìn kỹ, lại dùng Thiên Cơ điện thu nó vào.

Ngay lúc Cực Đạo việt bị thu vào Thiên Cơ điện, chỉ nghe một tiếng ‘ong’ vang dội. Ninh Dạ thầm hô không ổn, định dùng ảo cảnh che giấu nhưng vẫn chậm một bước, một luồng kình khí xộc thẳng lên trời, phá vỡ chín tầng mây.

Ở đằng xa, Việt Trọng Sơn đang tấn công Từ Liệt như điên, đột nhiên thấy biến hóa ở hướng Thúy Ngọc sơn, lập tức biến sắc: “Không được!”

Nói xong bỏ qua Từ Liệt, bay thẳng về phía Thúy Ngọc sơn.