TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 348: Vương đấu vương

Bắc vương phủ.

Từ Liệt sắc mặt âm trầm ngồi trong phủ.

Bên dưới là Văn Nhược thận trọng cúi đầu không dám nói gì.

“Tức là, đến bây giờ còn chưa rõ hành tung của Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng à?”

Văn Nhược run rẩy nói: “Vâng... đã tới nơi... tìm... nhưng không phát hiện... tung tích của bọn chúng. Sau chuyện lúc đó... là cứ thế biến mất.”

Từ Liệt tức giận: “Không thấy Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng đâu, Quân Bất Lạc và Liệt Không Thiên Yêu cũng không biết ở đâu, đêm hôm đó Việt Trọng Sơn đột nhiên rời khỏi, bây giờ lại huy động nhân lực đến đây... Rốt cuộc trong hồ lô của đám người này bán thuốc gì?”

Văn Nhược trả lời: “Hôm trước tiểu nhân nghe được một tin nói là không biết vì sao Việt vương bay lung tung khắp nơi ở khu vực trung bộ như phát điên. Hơn nữa...”

“Hơn nữa thường xuyên bay tới bay lui giữa hai nơi đúng không? Ta đã nghe nói. Không chỉ có thế, còn tới mấy môn phái, nghe nói cướp bóc khá nhiều môn phái nhỏ.”

Đầu đường cuối phố rất nhiều lời đồn đại, rõ ràng là Ninh Dạ ăn trộm của nhiều môn phái nhưng y không để lộ manh mối gì, không như Việt Trọng Sơn lúc bay đi bay lại là động tĩnh như tiếng sấm nổ, khiến tất cả mọi người tưởng rằng Việt Trọng Sơn đi cướp bóc các môn phái nhỏ.

Nhắc tới chuyện này thì, Cực Chiến đạo cũng thường làm như vậy. Có điều đây là lần đầu không nói lý lẽ gì, còn bá đạo như vậy, thậm chí Việt Trọng Sơn đích thân xuất thủ, không cần thể diện, nghe nói cướp cả những pháp bảo rác rưởi.

Có rất nhiều lời đồn đại, ngay cả Từ Liệt cũng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Chỉ biết tuy Việt Trọng Sơn bay tới bay lui trên bản đồ, tạo thành một tuyến đường khổng lồ, nhưng phương hướng đại khái vẫn là nhằm vào miền bắc.

Lần này thì phiền to rồi.

Không cần nghĩ, Từ Liệt cũng biết Việt Trọng Sơn lượt cuối cùng chắc chắn Việt Trọng Sơn sẽ ‘đi qua’ Trấn Bắc vương phủ của hắn.

Phải làm thế nào bây giờ?

Từ Liệt hiểu rõ mình gây ra tai họa lớn thế nào, cũng hiểu rất rõ chắc chắn Việt Trọng Sơn sẽ không tha cho hắn.

Nghĩ tới đây, Từ Liệt lạnh lùng nói: “Ngươi bất nhân, ta bất nghĩa, Việt Trọng Sơn, ngươi dám đến thi đừng trách ông đây liều mạng với ngươi.”

Nghe hắn nói thế, Văn Nhược bất giác lạnh run.

Hắn lờ mờ đoán được Từ Liệt muốn làm gì.

——————————————

Sau khi trải qua không biết bao nhiêu lần nhảy cóc, cuối cùng Ninh Dạ đi tới Trấn Bắc vương phủ.

Sau khi bảo Trì Vãn Ngưng đi khỏi, y biến hóa dung mạo thành một binh lính bảo hộ trong Trấn Bắc vương phủ, ngang nhiên đi vào trong, tiện tay bố trí một chút trong phủ rồi bắt đầu chờ Việt Trọng Sơn đến.

Nhưng lần này y phải đợi hơi lâu.

Suốt ba canh giờ, cuối cùng bóng dáng của Việt Trọng Sơn cũng xuất hiện.

Hắn đứng sừng sững trên bầu trời của Trấn Bắc vương phủ, Việt Trọng Sơn có thể cảm nhận rõ ràng khí tức của Cực Đạo việt đang trong vương phủ.

Quả nhiên tên khốn kiếp này có dính dáng với Từ Liệt.

Nhưng hắn không hiểu vì sao mấy ngày qua Từ Liệt vẫn không xuất thủ.

Nhưng hiểu hay không hiểu đều không quan trọng.

Sau khi hạ từ không trung xuống, Việt Trọng Sơn đứng trước Trấn Bắc vương phủ.

Hắn không đi vào, chỉ tỏa ra khí thế, đủ cho Từ Liệt biết mình đã đến.

Một khắc sau, Từ Liệt đã xuất hiện: “Việt Trọng Sơn, bất luận ngươi có tin hay không bổn vương cũng không trộm Cực Đạo việt của ngươi. Tất cả chỉ là hiểu lầm. Ngươi đã giết Đồ Thiên Quân, chuyện này kết thúc được rồi.”

Việt Trọng Sơn cười lạnh: “Nếu thế thì đứng sang một bên, bổn vương giải quyết xong xuôi mọi chuyện mới nhắc tới chuyện khác.”

Cái gì?”

Từ Liệt run sợ.

Hắn không hiểu Việt Trọng Sơn còn muốn giải quyết cái gì.

Việt Trọng Sơn đã nhìn về phía Trấn Bắc vương phủ: “Giao Ly Hồn đăng ra đây, ta có thể coi như chuyện lúc trước chưa từng xảy ra.”

Ly Hồn đăng?

Ly Hồn đăng bị trộm?

Từ Liệt ngơ ngác?

Thế này là sao?

Hắn không biết Việt Trọng Sơn không dám nói Cực Đạo việt bị trộm, đành phải dùng Ly Hồn đăng thay thế, tiện thể quan sát phản ứng của Từ Liệt.

Chẳng qua, tuy Từ Liệt có vẻ rất kinh ngạc nhưng Việt Trọng Sơn lại không biết có phải hắn đang diễn trò không, không dám tùy tiện tin tưởng, chỉ nhìn chằm chằm vào trong.

Hắn sợ mình đi vào thì đối phương sẽ bỏ chạy, vì vậy cũng rất cẩn thận, không muốn kích thích đối phương.

Quả nhiên, một âm thanh vang lên phía sau: “Việt Trọng Sơn, ta không hứng thú với Cực Đạo việt, chỉ muốn tìm hiểu pháp tắc đại đạo trên Cực Đạo việt. Đợi ta nghiên cứu xong sẽ trả Cực Đạo việt cho ngươi.”

“Hừ!” Việt Trọng Sơn cả giận nói: “Tuyệt đối không thể!”

Ninh Dạ cười ha hả: “Sao ngươi keo kiệt như vậy. Đại đạo chỉ có thể lĩnh ngộ chứ không thể truyền thụ. Ta lĩnh ngộ pháp tắc đại đạo không ảnh hưởng gì tới Cực Đạo việt, ta được lợi nhưng ngươi cũng chẳng tổn thất. Chỉ cần cho ta một chút thời gian...”

Việt Trọng Sơn ngừng một lát rồi nói: “Tuyệt đối không được!”

Thấy hắn cố chấp như vậy, Ninh Dạ nhướn mày, suy nghĩ một chút rồi hiểu ra: “Ta biết rồi. Cấm chế mà ngươi để lại trên Cực Đạo việt có liên quan trực tiếp tới pháp tắc đại đạo? Nếu ta ngộ đạo thành công, ta có thể phá vỡ cấm chế. Khi đó, một khi ta bỏ trốn thì ngươi chẳng còn cách nào nữa.”

Việt Trọng Sơn ngớ người.

Ninh Dạ nói đúng.

Không phải Việt Trọng Sơn hẹp hòi không muốn cho Ninh Dạ lĩnh ngộ, tình hình đã vậy, cho y lĩnh ngộ cũng không sao, chỉ cần lấy lại Cực Đạo việt là được.

Vấn đề ở chỗ, một khi Ninh Dạ lĩnh ngộ pháp tắc đại đạo là có thể phá giải cấm chế. Khi đó nếu Ninh Dạ nói không giữ lời, Việt Trọng Sơn cũng chẳng có cách gì.

Nhưng Ninh Dạ thật sự không hứng thú với Cực Đạo việt.

Tuy thứ này là thần khí nhưng tạm thời ông đây không thể sử dụng, hơn nữa một khi sử dụng ở nơi đông người, ngươi biết nó rơi vào tay ai thì chẳng phải tự rước phiền toái vào người mình à?

Vấn đề là có giải thích với Việt Trọng Sơn cũng vô dụng, thiên hạ còn rất nhiều người theo kiểu: ta không quan tâm nó hữu dụng hay vô dụng, cứ có lợi là cầm tất.

Ừm, nếu không phải Việt Trọng Sơn bức bách như vậy, chắc chắn Ninh Dạ cũng giữ Cực Đạo việt lại.

Bây giờ không dùng được, chẳng lẽ sau này cũng không dùng được?

Nghĩ đến đây, Ninh Dạ ngừng một chút rồi nói: “Ta có thể hiểu vì sao ngươi lại lo lắng như vậy. Nhưng đây là các giải quyết duy nhất, nếu ngươi không tin thì xông vào thử xem.”

“Ngươi...” Việt Trọng Sơn tức tối.

Hắn sợ Ninh Dạ bỏ chạy, không muốn đi vào, đành quay lại nhìn Từ Liệt: “Đều do ngươi gây ra cả đấy!”

Từ Liệt thấy hắn nói chuyện với trong phủ, loáng thoáng cảm thấy không tốt, lúc này thấy Việt Trọng Sơn quay sang mình, Từ Liệt biến sắc: “Chỉ một chiếc Ly Hồn đăng thôi mà, sao ngươi phải hùng hổ như vậy... Cho ta biết ai là người trộm bảo vật, ta sẽ bắt hắn ra.”

“Nếu ngươi bắt được thì ông đây còn phải tốn bao nhiêu thời gian như vậy à? Ta thấy đầu tiên cứ bắt ngươi lại rồi trao đổi với tên kia thì hơn!” Việt Trọng Sơn nói xong bèn đấm ra một quyền.

Quyền này trông rất bình thường nhưng lại ẩn chứa lực lượng hủy diệt.

Từ Liệt không ngờ mới câu trước câu sau mà hắn đã thua, lập tức biến sắc, hét lên: “Việt Trọng Sơn, còn ép ông đây nữa thì ai đi đường nấy!”

Nói xong cũng đấm ra một quyền.

Thế quyền khuấy động, chớp mắt đã bộc phát ra một cơn sóng khủng khiếp quét khắp bốn phía.

Đồng thời chỉ nghe ‘ong’ một tiếng, cấm chế bảo hộ của Trấn Bắc vương phủ đã tự động kích hoạt, bảo vệ toàn bộ vương phủ.

Việt Trọng Sơn chẳng hề quan tâm, ra tay liên tục.

Hắn không lấy được Cực Đạo việt, đang rất căm thù Từ Liệt, lúc này bất chấp tất cả cũng muốn bắt hắn lại. Nếu không thể lấy được Cực Đạo việt thì luyện hóa toàn bộ Trấn Bắc vương phủ, trong lòng sinh ra sát ý ngụt trời, thần quyền như thiên uy trùng trùng điện điệp, ép xuống như sấm sét.