Thiên Sơn nguyên.
Trên một ngọn núi đá sừng sững, Ninh Dạ gối đầu lên ngực Trì Vãn Ngưng, chân đặt lên đùi Công Tôn Điệp - Công Tôn Điệp đang dịu dàng bóp chân cho hắn.
“Sao ngươi lại trả Cực Đạo việt cho Việt Trọng Sơn? Này, tốt xấu gì thì nó cũng là một thần binh, còn tốt hơn Phong Vũ Tiêu Tương kiếm của Văn Ngưng nhiều.” Rõ ràng là Công Tôn Điệp đang không hài lòng.
“Không làm vậy thì sao mà giết được Từ Liệt? Từ Liệt không chết thì sớm muộn gì thân phận của ta cũng bại lộ.” Ninh Dạ lười biếng trả lời: “Hơn nữa Cực Đạo việt là trọng bảo đứng đầu Cực Chiến đạo, cho dù cầm được cũng không dùng được. Chỉ cần lấy ra thì chắc chắn Việt Trọng Sơn sẽ truy sát, khi đó hắn sẽ biết ta là ai. Thế thì chẳng bằng trả lại, cũng bớt chút chuyện.”
Thanh Lâm bên cạnh nói: “Nói vậy cũng đúng, Cực Đạo việt là một phiền toái, từ bỏ cũng tốt.”
Công Tôn Điệp lẩm bẩm: “Nhưng vẫn quá đáng tiếc. Chúng ta có thể giấu đi, đợi sau này đánh thắng được Việt Trọng Sơn rồi lại lấy ra dùng.”
“Đến lúc thắng được Việt Trọng Sơn thì ta có thể trực tiếp tới Trung Ương vương phủ, cướp lấy Cực Đạo việt, không phải cũng vậy à?” Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Lão già ấy luôn miệng nói đồng ý bỏ qua cho ta, phút cuối vẫn đánh ta một quyền, hắn bội ước trước thì đừng trách tương lai ta quay lại ra tay với Trung Ương vương phủ của hắn.”
Công Tôn Điệp suy nghĩ rồi gật đầu liên tục: “Nghe cũng có lý.”
Tần Thì Nguyệt nhìn bọn họ nói vậy, trong lúc nhất thời cũng chẳng còn gì để nói.
Việt Trọng Sơn là một trong Cửu Châu Chí Tôn nhưng cả Ninh Dạ và Công Tôn Điệp đều không nghi ngờ chuyện tương lai bọn họ có thể vượt qua Việt Trọng Sơn.
Vì vậy Tần Thì Nguyệt cũng không nhịn được hỏi: “Ninh Dạ, rốt cuộc bây giờ thực lực của ngươi ra sao?”
“Thực lực của ta bây giờ?” Ninh Dạ ngạc nhiên: “Cái này thì khó nói. Tính ra chắc ta mà đánh với tu sĩ cấp bậc Công Tôn Điệp thì rất dễ dàng. Nhưng đối phó với Vô Cấu cỡ Quân Bất Lạc thì chưa chắc ta thắng được.”
Trước đây y đã có thể đối phó với Công Tôn Dạ, nhưng bây giờ hắn vẫn chỉ đối phó được với Công Tôn Dạ, chẳng qua lúc chiến đấu sẽ thoải mái hơn, Công Tôn Dạ làm thước đo, tỏ ý ta rất uất ức.
Hết cách rồi, Vạn Pháp và Vô Cấu chênh lệch quá lớn, không dễ nhảy qua, Tần Thì Nguyệt cũng không lấy làm lạ.
Nhưng một khắc sau Ninh Dạ bổ sung thêm một câu: “Nhưng chủ yếu là vì tuy ta ngộ được hai đạo về cực và chiến nhưng còn chưa chuyển chúng thành chiến lực. Lúc trước chỉ tinh thông ảo thuật, quang độn; xét tới lừa đảo và chạy trốn thì còn tạm chứ năng lực chiến đấu chính diện lại là sở đoản của ta.”
Tần Thì Nguyệt đã hiểu: “Sức chiến đấu chính diện là điểm yếu của ngươi, nhưng bây giờ điểm yếu cũng có thể áp đảo Vạn Pháp đỉnh phong, đúng không?”
“Không sai, vì vậy mấy năm nữa, nếu ta có gắng tăng cường năng lực chiến đấu chính diện, ta tính trong vòng mười năm hẳn là chiến lực có thể tăng tới mức đối phó được với Quân Bất Lạc.” Ninh Dạ vuốt cằm nói: “Lại mười năm nữa, phải mười năm mới đối phó được với người yếu nhất trong cảnh giới Vô Cấu.”
Giọng điệu của Ninh Dạ rất bất mãn.
Trì Vãn Ngưng vỗ mặt Ninh Dạ một cái: “Chàng phải biết đủ chứ, tính cả thời gian chàng tu luyện ở Thiên Cơ môn cũng chưa tới hai mươi năm, còn muốn làm tới mức nào nữa?”
“Cũng đúng, vi phu uy phong như vậy, khen thưởng chút chứ?” Ninh Dạ nằm trong vòng tay Trì Vãn Ngưng, cười nói.
Trì Vãn Ngưng đỏ mặt, không muốn để ý tới y nhưng Ninh Dạ đặt tay lên gáy ngọc của cô, hôn cô một cái, khiến Trì Vãn Ngưng xấu hổ đấm Ninh Dạ.
Thanh Lâm ho khụ một tiếng: “Này, quá đáng nhé.”
Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Đúng là hơi quá đáng.”
Nói đoạn y ngồi dậy ôm lấy Công Tôn Điệp: “Không thể bạc đãi bên này được.”
Công Tôn Điệp lại rất hào sảng, trừng mắt nói: “Biết thế là tốt!’
Sau đó ôm lấy Ninh Dạ, chủ động cho y một nụ hôn dài thâm tình.
Tần Thì Nguyệt cũng không chịu được: “Các ngươi làm vậy rõ là xấu bụng, quên mất là ở bên này còn hai người độc thân à?”
Trì Vãn Ngưng che miệng cười khẽ: “Nếu thế các ngươi bầu bạn với nhau đi, chẳng tốt hơn à?”
Thanh Lâm và Tần Thì Nguyệt nhìn nhau, bật thốt lên: “Không cần!”
Tần Thì Nguyệt nhướn mày: “Thanh Lâm, ngươi nói vậy là sao? Bổn cô nương không xứng với ngươi à?”
Thanh Lâm kinh ngạc: “Ơ? Cô mới bảo không cần cơ mà?”
Tần Thì Nguyệt: “Ta nói không cần là đúng, ngươi nói không cần là có ý gì?”
Thanh Lâm nổi giận: “Hừ, hóa ra chỉ cô được phép chê ta, còn ta không được chê cô à?”
Tần Thì Nguyệt cả giận: “Đương nhiên, ngươi dựa vào đâu mà chê ta?”
“Nực cười, dựa vào đâu mà không thể? Tốt xấu gì ta cũng là đại đệ tử thủ tịch của Hạo Thiên môn, hậu thiên bảo thể, Vạn Pháp đỉnh phong, xét theo tu vi thì ở đây ta là cao nhất, dựa vào đâu mà không thể không để mắt tới ngươi?”
“Đều là nhờ Ninh Dạ!”
“Đó cũng là bản lĩnh!”
Hai người cứ thế tranh cãi.
Nhìn bọn họ đấu khẩu, Ninh Dạ, Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp đều nhìn nhau mỉm cười.
Ninh Dạ gật đầu: ”Văn Ngưng, nàng nói không sai, bọn họ rất hợp nhau.”
Thanh Lâm vẫn đang lẩm bẩm: “Đúng là chỉ có đàn bà với tiểu nhân là khó nuôi, không thể lý luận được...”
Tần Thì Nguyệt không chịu yếu thế: “Con gái Liệt châu ta không nói lý bằng miệng, mà dựa vào nắm tay.”
“Vậy cô tới đây.”
“Tới thì tới.”
“Này, cô đánh thật à... Cô còn đánh thì ta đánh trả đó... này, đau đấy...”
Hai người này đánh đánh trốn trốn, chạy tới phía xa.
Ba người Ninh Dạ cũng cười lăn cười bò, hết sức vui vẻ.
Đột nhiên Ninh Dạ ngừng cười, sắc mặt nặng nề.
Trì Vãn Ngưng thấy y như vậy, còn tưởng có chuyện gì: “Phu quân sao vậy?”
Ninh Dạ nghiêm mặt nói: “Ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất nghiêm trọng.”
Y không mở nội tâm nên Công Tôn Điệp không biết suy nghĩ của y, cũng sáp lại: “Chuyện gì?”
Ninh Dạ trả lời: “Hình như chúng ta còn thử ba người cùng...”
Hai cô gái xấu hổ: “Ngươi nghĩ hay nhỉ.”
Rồi cùng bỏ chạy.
Sương mù mờ ảo cuốn tới, hóa thành muôn vàn xúc tu cuốn hai cô gái về, Ninh Dạ nhân cơ hội trái ôm phải ấp.
“Đừng, nơi này đang ban ngày ban mặt...” Trì Vãn Ngưng vừa thẹn vừa gấp.
“Đừng lo.” Ninh Dạ đã phóng thích ảo trận che giấu bốn phía.
Nhưng y không dùng ảo trận còn đỡ, vừa dùng thì Thanh Lâm và Tần Thì Nguyệt ở đằng xa đã thấy cảnh tượng biến hóa, cùng nghĩ ra có chuyện gì.
Gương mặt Tần Thì Nguyệt đỏ lên, mắng: “Không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt còn bày trò bậy bạ.”
Thanh Lâm phụ họa: “Đúng vậy, còn làm ba người nữa.”
Tần Thì Nguyệt đá hắn: “Ngươi có cần nói ra như vậy không?”
Không ngờ Thanh Lâm lại không cãi lại.
Trong làn sương, thậm chí Công Tôn Điệp cũng thấy xấu hổ: ”Này, đừng mà, người ta chưa từng làm như vậy.”
“Chính vì chưa làm nên mới phải thử chứ.”
“Đợi đã, hình như có gì đó không đúng.”
“Có gì?”
“Sao cứ cảm thấy hình như quên mất điều gì.”
“Quên cái gì?”
“Để ta nghĩ xem, ngươi đừng động thủ... ai da, đừng mà... Văn Ngưng tỷ...”
“Đừng gọi ta, tự ta còn khó giữ mình.”
“Đánh hắn!”
“Đánh không lại mà!”
“Đúng vậy, hơn nữa các nàng nỡ đánh à?”
“Chàng im đi!”
Hai cô gái cùng hô.
Đột nhiên, Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp cùng nghĩ ra điều gì, bật thốt lên: “Toi rồi!”
Ninh Dạ lấy làm lạ: “Sao vậy?’
Hai cô gái cùng nhìn sang Ninh Dạ: “Thiên Cơ! Nó còn ở đây.”
“Mẹ kiếp!” Ninh Dạ cũng biến sắc: “Đúng là quên mất nó.”
Rồi lập tức ngắt đứt liên hệ với Thiên Cơ điện.
Thiên Cơ gào thét: “Đừng thế chứ, ta có thấy gì đâu... Sao ngươi phải làm vậy...”
Không để ý tới nó nữa, Ninh Dạ ôm hai cô gái: “Bây giờ thì không có vấn đề gì chứ?”
Nhìn ánh mắt Ninh Dạ, trong lòng hai cô gái mềm nhũn, cùng ngã vào ngực y.