Sau khi phong lưu, còn phải làm chính sự.
Đợi lúc ảo trận tan đi, Tần Thì Nguyệt và Thanh Lâm trở về thấy ba người trang phục chỉnh tề, không có gì khác nhau, chẳng qua gương mặt hai cô gái đỏ bừng, hiển nhiên còn chưa ổn định lại.
Đặc biệt là... dường như bọn họ nhìn ra điều gì đó.
Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp cùng chột dạ.
Vẫn là Thanh Lâm hóa giải bầu không khí lúng túng này: “Đúng rồi, chuyện ở đây xong rồi, tiếp theo tính sao?”
“Còn làm gì nữa? Các ngươi về tu hành, ta định đi dạo ở đây một chút, chẳng phải vẫn còn vài mảnh vỡ Thiên Cơ điện chưa lấy về à? Lấy hết đã. Đúng rồi, còn mấy cái này.” Ninh Dạ lấy những thứ mình cướp được ra, ném cho mọi người: “Chia nhau nào, linh dược bị ta ăn gần hết rồi, chỉ có pháp bảo, không dùng được nhiều như vậy, lúc về đem bán cũng tốt.”
Mọi người cũng không khách khí với y, trực tiếp chia của.
Tần Thì Nguyệt hai mắt sáng bừng lên, đã lấy một vật ra.
“Ngọc Hoàng Cốt?” Mọi người cùng kinh ngạc.
Không ai ngờ cuối cùng Ngọc Hoàng Cốt lại rơi vào tay Ninh Dạ.
Ngay cả Ninh Dạ cũng ngạc nhiên: “Ta lấy được nó lúc nào vậy?”
Trấn Bắc vương phủ tan vỡ, bảo vật bay tán loạn, Ninh Dạ vơ bừa, chỉ có thể dựa theo cảm giác lấy thứ tốt nhất, không ngờ lại ôm được Ngọc Hoàng Cốt.
Vòng đi vòng lại, cuối cùng thứ này rơi vào tay Ninh Dạ, khiến người ta không còn gì để nói.
Ninh Dạ lật tay ném đi: “Sư huynh, cho huynh đấy.”
Thanh Lâm nói: “Đệ không cần à?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Không sao, đệ ăn rất nhiều Thiên Thần đan, còn chưa hấp thu hết, cần một thời gian mới thật sự phát huy được tác dụng. Huynh là bảo thể trời sinh, cũng rất thích hợp với vật này. Sau khi huynh tìm hiểu thấu đáo thì đưa đệ cảm ngộ là được.”
Thanh Lâm suy nghĩ một chút, không khách khí với y, thẳng thắn nhận lấy.
Công Tôn Điệp hỏi: “Ngươi ăn bao nhiêu Thiên Thần đan?”
Ninh Dạ suy nghĩ một chút: “Lúc đó gấp quá không kịp tính, nhưng chắc cũng phải mười bình.”
“Mười bình?” Công Tôn Điệp kinh ngạc.
Lè lưỡi nói: “Chẳng trách vừa nãy...”
Cô biết mình lỡ lời nên lập tức ngừng lại, Thanh Lâm, Tần Thì Nguyệt mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim; coi như không nghe thấy.
Tần Thì Nguyệt nói: “Với thực lực của ngươi bây giờ, tu sĩ bình thường không phải đối thủ, có thể đi khắp thiên hạ. Nếu thế, để ta tới Vân Tuyệt môn.”
Nghe cô nói vậy, không hiểu sao Thanh Lâm lại thấy mất mát.
Ninh Dạ cười nói: “Nếu hứng thú thì ngươi có thể cân nhắc chuyện gia nhập Hạo Thiên môn.”
Tần Thì Nguyệt hừ một tiếng nói: “Không đi.”
Thanh Lâm thầm thất vọng.
Tần Thì Nguyệt nói: “Ta không muốn tiếp xúc với đại phái, sống trong tiểu phái còn tiêu dao hơn một chút. Ninh Dạ, lúc nào ngươi muốn máu của La Hầu thì trực tiếp tới Vong Thiên Cơ là được.”
Ninh Dạ gật đầu nhìn Thanh Lâm: “Đúng, dù sao tu sĩ cũng phải vân du thiên hạ, sau này chúng ta có thể tự tới cơ mà.”
Thanh Lâm cúi đầu không nói gì.
Tần Thì Nguyệt cũng không nhiều lời: “Vậy ta đi trước.”
Nói xong không ngờ cô nàng đi thẳng.
Thanh Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ta cũng về Hạo Thiên môn trước đây.”
“Về Hạo Thiên môn, có thể vòng qua Vong Thiên Cơ.” Ninh Dạ nói đầy ẩn ý: “Còn không mau lên, đi cùng nhau, tốt xấu gì cũng có bạn đồng hành.”
Thanh Lâm hừ một tiếng: “Ta không hứng thú với cô ta.”
Miệng thì nói vậy nhưng thân thể lại thành thật bay theo hướng Tần Thì Nguyệt vừa đi.
Mọi người cùng cười ha hả.
Trì Vãn Ngưng nói: “Ta thấy bọn họ có thể thành đôi lắm.”
“Hy vọng thế.” Ninh Dạ cũng nói.
Thấy bọn họ đều đi khỏi, Công Tôn Điệp hưng phấn nói: “Vậy chúng ta cũng đi thôi.”
“Làm gì?”
“Lấy mảnh vỡ Thiên Cơ điện.” Công Tôn Điệp trừng mắt nói.
“Vội gì chứ.” Ninh Dạ đã ôm lấy hai cô gái.
Hai cô gái căng thẳng:”Chàng còn muốn à?”
“Có bọn họ nên vừa rồi còn chưa tận hứng, các nàng cũng biết mà, hơn mười bình Thiên Thần đan...”
“Đừng... ớ ớ....”
—— —— —— —— —— —— ——
Hiển nhiên, cái chết của Từ Liệt đã gây ra chấn động không nhỏ.
Có điều Việt Trọng Sơn che giấu sự thật, thậm chí không nhắc tới chuyện Từ Liệt lấy trộm Cực Đạo việt, chỉ nói Từ Liệt cưỡng ép đột phá cảnh giới thứ sáu thất bại, cuối cùng tử vong.
Nhưng toàn bộ Trấn Bắc vương phủ đều bị san bằng, Thiên Sát thần lôi xuất hiện, lời nói dối này chỉ lừa được kẻ vô tri, làm sao lừa được đại năng.
Nhưng bọn họ chỉ biết Việt Trọng Sơn nói dối nhưng không thể biết được chân tướng, cơn chấn động này do Ninh Dạ gây ra nhưng không ngờ lại bị bọn Việt Trọng Sơn che giấu, hoàn toàn không để lộ tin.
Nhưng Việt Trọng Sơn cũng âm thầm tra xét xem ai lấy trộm Cực Đạo việt.
Ninh Dạ là đặc sứ của Hắc Bạch thần cung, từng tiếp xúc với Từ Liệt, đương nhiên cũng nằm trong danh sách nghi ngờ. Thế nhưng những người có quan hệ mật thiết với Ninh Dạ như Từ Liệt, Đồ Thiên Quân, Văn Nhược đều đã chết, không ai biết Ninh Dạ giao dịch với Từ Liệt. Hơn nữa trước đó Ninh Dạ không để lộ độn thuật trước mặt người khác cho nên Việt Trọng Sơn chỉ đặt y vào danh sách nghi ngờ chứ không phải đối tượng tình nghi trọng điểm.
Tiếp theo đó, Ninh Dạ mang Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp tiếp tục chạy loanh quanh tìm kiếm mảnh vỡ Thiên Cơ điện.
Có Tần Thì Nguyệt cung cấp manh mối, tìm kiếm cũng khá chính xác.
Nhưng lần này Ninh Dạ ra tay kín tiếng hơn nhiều, chỉ lấy mảnh vỡ Thiên Cơ điện chứ không động vào những thứ khác, lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi, thậm chí rất nhiều người mất đồ mà cũng không biết, mãi bao lâu sau mới phát hiện: Ơ? Hình như ta mất cái gì ấy nhỉ?
Vì vậy, các thần vật trong Thiên Cơ điện cũng từ từ viên mãn.
Có điều lúc này Ninh Dạ lại chẳng để ý.
Đối với y, chắc chắn thần vật thượng cổ không thể khôi phục hoàn toàn, chờ mong thần vật thượng cổ viên mãn không khác nào phát tài nhờ thừa kế chứ không phải dựa vào chính mình.
Người tu hành coi trọng nhất là tâm tính, đừng nhìn bọn họ hơi một tí là sát phạt, nhưng đó là vì sát phạt hoàn toàn không mâu thuẫn với đạo tâm.
Mỗi người có đạo tâm khác nhau, đạo tâm của Ninh Dạ là chắc chắn người sẽ thắng trời, hiện tại sẽ thắng cổ xưa, những thứ khác thì không liên quan.
Cho nên Thiên Cơ điện từ từ hồi phục, Ninh Dạ vẫn mang thái độ đứng ngoài: có thể dựa vào nhưng không thể ỷ lại, chỉ có thể coi nó làm cơ sở, phát triển theo hướng mình muốn.
Ninh Dạ mang tâm trạng này vừa tham lam cướp đoạt từng mảnh vỡ, vừa không ngừng nhắc nhở bản thân, những thứ này không quan trọng.
Tâm lý mâu thuẫn, hành động mâu thuẫn, nhưng xét theo đạo tâm lại hoàn toàn không mâu thuẫn.
Hàn Thiền tự.
Đây là một môn phái nhở ở miền tây Liệt châu, cũng là vị trí mảnh vỡ Thiên Cơ điện cuối cùng trong kế hoạch của Ninh Dạ.
Sau khi thực lực của y tăng lên, vận mệnh tăng cường, Vấn Thiên thuật càng ngày càng cường đại.
Thậm chí Ninh Dạ có thể tính được mảnh vỡ ở đây là gì.
Một mảnh vỡ Đoạn Long đài.
Cũng không tệ.
Bây giờ Ninh Dạ đã nhận được hai mảnh vỡ Đoạn Long đài, là ít nhất trong số tất cả mảnh vỡ.
Còn sau khi thực lực của y tăng cường, Ninh Dạ lại theo đuổi linh lực hơn hẳn quá khứ.
Đoạn Long đài là thứ duy nhất trực tiếp tăng cường chiến lực, đang rất cần thiết.
Lúc này tới Hàn Thiền tự, trong lòng thầm cảm ứng, Ninh Dạ đã biết vị trí của mảnh vỡ.
Đang định trực tiếp mang tới nhưng đột nhiên trong lòng hơi động: “Ồ? Ai vậy? Đi ra!”