Ninh Dạ quyết tâm muốn làm một chuyến lữ hành không có gì trói buộc.
Mấy năm nay y đi qua đi lại giữa một đám đại năng, dốc hết tâm trí sức lực ra, tuy nhận được không ít lợi lộc, nhưng cũng có chỗ xấu, đó là đầu óc không được thoải mái.
Người tu tiên quan trọng nhất là đầu óc thoải mái, tâm thần thư thái, tính toán quá nhiều thì tâm tư rẽ trái quẹo phải, dễ đánh mất bản tâm của mình.
Khi tu vi còn yếu thì chú trọng tài nguyên, phải theo đuổi cả bảo vật công pháp.
Khi tu vi lên tới trình độ nhất định phải là rèn luyện tâm linh.
Sau khi trải qua Thiên Sát tuyệt trận, Ninh Dạ càng có thêm cảm ngộ về điều này.
Giờ Quân Bất Lạc đã chết, Hắc Bạch thần cung, Thái Âm môn và Mộc Khôi tông bận bịu chuyện thuê Đông Phong quan, tạm thời không còn việc gì khác. Sau khi xong chuyện này e là Mộc Khôi tông lại đưa nhiệm vụ gì đó cho y, khiến y tiếp tục bận rộn.
Vì vậy lần này y muốn được thống khoái quên đi tất cả, vân du một phen.
Vì vậy y từ bỏ cả vị trí Huyền Sách Sứ, Huyền Sách Sứ và tính toán mưu kế đều là ô dù của kẻ yếu, giờ đã có tu vi thì không còn cần thiết, thẳng thắn tặng cho Dương Nhạc.
Dương Nhạc cực kỳ vui mừng trước chuyện này, theo Ninh Dạ nhiều năm như vậy, giờ cũng coi là khổ tận cam lai.
Đương nhiên ngoài miệng vẫn thề thốt, bất luận thân phận của Ninh Dạ ra sao, trước sau gì hắn vẫn là người của Ninh Dạ.
Ninh Dạ lại không coi lời này là thật.
Dương Nhạc và Ngự Phong Tử đều là kẻ từng bươn trải trong tổ chức lớn, có thể dùng nhưng không thể tin cậy. Cũng may Ninh Dạ không mong thuộc hạ của mình là loại tử trung, chỉ cần bọn họ nghe lời là được.
Trì Vãn Ngưng vốn định đi cùng Ninh Dạ, nhưng sau chuyện lần này cô cũng có cảm ngộ, Thái Thanh Thần Thủy quyết có đột phá, cho nên quyết định ở lại cảm ngộ thần thông. Ninh Dạ lên đường một mình.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Ninh Dạ quyết định đi tới Hải Châu.
Hải CHâu là vị trí của Yên Vũ lâu, tới giờ Trì Vãn Ngưng vẫn là gián điệp của Yên Vũ lâu, có không ít người trong Yên Vũ lâu biết thân phận của cô, sớm muộn gì đây cũng là phiền phức.
Tuy Ninh Dạ luôn miệng nói muốn có một hành trình không ràng buộc, nhưng tới lúc thật sự lựa chọn vẫn vô thức chọn Hải Châu có liên quan lợi ích - hắn cũng biết thể chất “tai ương” của mình, đi tới đâu cũng có thể mang tới phiền phức. Đã thế chẳng thà gây họa cho Yên Vũ lâu.
Trước khi lên đường, Ninh Dạ tới Tàng Kinh phong một chuyến, chọn vài môn tiên pháp tu hành rồi lập tức xuất phát.
Lần này hắn không có nhiệm vụ gì trên người, bay suốt dọc đường cũng khá thoải mái.
Trời quang mây tạnh, chỉ cảm thấy tâm tình khoan khoái.
Ngày hôm đó, cuối cùng Ninh Dạ cũng bay tới vùng biển phía tây.
Ra tới biển chính là địa phận của Hải Châu.
Hải Châu được tôn là châu phủ của vạn đảo, vùng biển bao la bát ngát, có vô số hòn đảo, còn có tiên sơn trên biển, trôi theo cơn sóng.
Đó là tiên sơn chân chính, di chuyển theo sóng biển, có cái trên lưng rùa lớn, cá lớn, có cái lại lơ lửng trên không, còn có cung điện thủy tinh dưới biển sâu, mờ ảo vô tung.
Nghe nói Yên Vũ lâu là một cung điện dưới biển như vậy. Bản thân nó cũng như Cực Đạo cung, là một cung điện thần vật, có thể lên trời xuống biển, vì vậy vị trí của nó không cố định mà cũng như tên gọi, như khói như mưa, khó mà nắm bắt.
Ninh Dạ vốn không định chủ động gây sự với Yên Vũ lâu, chỉ tùy ý phi hành, không biết bay được bao lâu, phía xa xuất hiện một hòn đảo.
Chỉ thấy đảo kia vắt ngang chân trời, như con cá lớn nằm trên mặt biển, trên đảo có thành, còn thấy được người qua lại rộn ràng.
Y bèn hạ xuống đám mây.
Theo lý thuyết, khu vực có tu sĩ giám sát, hễ là có người cưỡi mây thì chắc chắn sẽ bị giám sát, kiểm tra kỹ lưỡng.
Nhưng lúc này Ninh Dạ công khai hạ xuống trên đảo mà không có bất cứ tu sĩ nào tới hỏi, y biết có lẽ đây chỉ là hòn nhỏ bình thường, không có môn phái tu tiên nào.
Lần này y chỉ định vân dung nên cũng không để ý, không có tu sĩ quấy nhiễu ngược lại càng thoải mái, vì vậy tùy ý đi tới một tòa thành gần đó.
Thân hình lấp lóe, người đã vào thành.
Vừa vào thành đã thấy dân chúng trong thành qua lại, tình cảnh khá náo nhiệt.
Ninh Dạ tùy ý đi dạo trên đường.
Mấy năm nay y lúc thì tu hành, lúc lại tính toán, rất ít khi an nhàn ranh rỗi, cũng rất ít khi bình ổn lại tâm tình, cảm ngộ nhân sinh.
Giờ được ít ngày rảnh rỗi, y đi trên đường, quan sát phàm nhân du ngoạn xung quanh, đứng trước quán hàng rong cò kè mặc cả, cảm giác cũng không tệ.
Nhưng không biết vì sao những người kia thấy y là tự động tránh xa vạn dặm, cứ như trên người Ninh Dạ có thứ gì bẩn thỉu.
Ninh Dạ chẳng buồn để ý, chỉ tùy tiện bước đi.
Đột nhiên dừng lại, hóa ra có người kéo góc áo y.
Quay đầu nhìn sang, lại thấy là một cô bé người ngợm bẩn thỉu, tay cầm một bó hoa tươi màu xanh lam, không biết là hoa gì, đang rụt rè nhìn y, miệng nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, mua hoa của ta đi.”
Ninh Dạ còn chưa kịp nói gì đã thấy một người phụ nữ mập mạp lao tới, ôm lấy đứa bé: “Không được!”
Nói xong người phụ nữ kia lập tức cúi đầu khom lưng với Ninh Dạ, sắc mặt căng thẳng: “Đứa bé nhà ta không hiểu chuyện, mạo phạm tiên nhân...”
Ninh Dạ nhìn người phụ nữ kia: “Không sao, nhưng ta có một câu hỏi?”
Người phụ nữ mập mạp thấy Ninh Dạ không có vẻ hung dữ, cũng đỡ căng thẳng hơn một chút: “Tiên nhân có chuyện gì, xin cứ hỏi.”
“Trông dáng vẻ của các ngươi, hình như đều biết ta là người thế nào? Rõ ràng các ngươi đều là phàm nhân, sao lại biết ta là người tu tiên?”
Người phụ nữ mập mạp cố nặn ra một nụ cười: “Chúng ta là phàm nhân tục tử, nào có nhãn lực như vậy. Nhưng chỉ nhìn là biết tài nguyên từ bên ngoài tới. Hôm nay trên đảo không có thuyền...”
“Hóa ra là thế.” Ninh Dạ đã hiểu.
Hải đảo này không như phải nơi qua lại thuận tiện như lục địa. Giao thông giữa các đảo khá bất tiện, vì vậy người ngoài nhìn vào là biết.
Phàm nhân tuy không có thuật vọng khí nhưng tự có phương thức giản dị của bản thân để nhận ra người tới.
Sau khi suy nghĩ, Ninh Dạ lấy chút tiền bạc đưa cho người phụ nữ kia; “Ta mua chỗ hoa này. Đừng sợ, ta chỉ tùy tiện tới ngắm nhìn chút thôi.”
Nghe nói như vậy, người phụ nữ mập mạp thở phào một tiếng, vui mừng hớn hở: “Tiểu nhân biết tiên nhân là người tốt mà.”
Nói xong hoan hỉ nhận tiền bạc.
Cách đó không xa, dân chúng thấy vậy, tâm trạng đang căng thẳng lập tức tiêu tan, đồng thời vái chào Ninh Dạ.
Hóa ra đám người này cũng biết tiên nhân có tốt có xấu.
Lúc này thấy thái độ của Ninh Dạ ôn hòa, chi tiêu hào phóng, biết không phải ác tiên nên cũng vui vẻ.
Ninh Dạ cũng không tự cao tự đại, chỉ tùy ý đi dạo, thi thoảng lại bắt chuyện với người khác.
Y là người tu tiên, dân chúng nơi này cũng tôn trọng y nên biết gì đáp nấy.
Ninh Dạ cũng biết được, nơi đây gọi là Lưỡng An đảo, trên đảo có một nước nhỏ gọi là Trì Quốc.
Nước nhỏ ít dân, chỉ giữ một góc, không có sản vật phong phú nên bình thường cũng không có tiên nhân qua lại.
Người tu tiên tuy hung dữ gây họa, nhưng không phải ai cũng vậy. Thật ra tính kỹ thì đa số vẫn là người tốt. Chỉ có điều năng lực của người tu tiên quá lớn, một người gây hại thôi cũng có thể là tai ương đối với cả thành, chính vì vậy phàm nhân thấy tiên nhân là lập tức biến sắc.
Nhưng người tu tiên đã tồn tại thì không thể tránh được, chỉ mong bản thân may mắn, không gặp phải ác tiên.
Cho nên thái độ của người dân trên đảo đối với Ninh Dạ cũng rất đơn giản thuần túy, phân chia tốt xấu rất đơn thuần, không động chút là giết người thì coi là người tốt.
Đối với chuyện này, Ninh Dạ cũng không biết phải nói sao.
Phàm nhân không có yêu cầu gì đối với tiên nhân, yêu cầu của người tu tiên đối với bản thân lại càng thấp.
Trong thời đại này, chỉ cần ngươi không tùy tiện giết người, ngươi chính là người tu tiên tốt.
Còn có tiền hay không thì không đáng kể.
Cũng may Trì Quốc vốn diện tích nhỏ, chủ yếu tự cung tự cấp, Ninh Dạ có ăn uống không trả tiền thì mọi người cũng không dám oán thán, thậm chí vẫn nói y là thiện tiên.
Y chịu chi tiền, thậm chí còn chi dư, thế thì không chỉ là thiện tiên mà là thánh nhân.