TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 364: Vạn Tiên tông

Hải Châu có Phá Giới bi, tuy không biết vị trí cụ thể ở đâu, nhưng bia này có thể bói toán được. Vì vậy dùng Vấn Thiên thuật suy tính một hồi, Ninh Dạ đã biết phương vị, cùng Thiên Cơ bay về phía tấm Phá Giới bi đó.

Lần này bay hơn mười ngày.

Hôm nay mới thấy một hòn đảo lớn.

Ninh Dạ cảm nhận một thoáng rồi nói: “Ngay gần đây.”

Thiên Cơ cười nói: “Thế thì xuống xem thử.”

Nó cũng là kẻ ham chơi, vì vậy thấy chỗ nào náo nhiệt là muốn tới góp chuyện.

Cũng may bao giờ nó có tu vi Vạn Pháp, lắc mình một cái đã biến thành một công tử thiếu niên thanh thoát.

Thấy nó như vậy, Ninh Dạ cười nói: “Ngươi muốn chơi thì đi đi.”

Y cũng huyễn hóa thành phàm nhân nhưng lại là nam tử trung niên thành thục.

Hấp thu giáo huấn trên Lưỡng An đảo lần trước, lần này cả hai hóa thành phàm nhân, lên đảo cũng không để người khác chú ý, cứ thế bước vào tòa thành trên đảo.

Nơi này náo nhiệt hơn Lưỡng An đảo nhiều, người đi đường qua lại rộn ràng, thi thoảng còn thấy tu sĩ, nhưng tổng thể vẫn khá quy củ, cảm giác giống như trở lại Chấp Tử thành.

Tu sĩ bình thường không theo quy củ, cho dù tu sĩ không tùy tiện giết người, muốn bọn họ tuân theo quy củ trong phàm nhân cũng khó.

Cảm giác ưu việt đó tồn tại trong lòng mỗi tu sĩ, mà bọn họ tuân thủ quy củ như vậy chỉ có một giải thích duy nhất, đó là ở đây có tiên môn cường đại.

Ninh Dạ trong lòng hơi động, đã chú ý tới một tòa tiên sơn trên hòn đảo phía xa, vận hết nhãn lực, dùng cả đạo tắc hệ quang mới nhìn xuyên được tầng mây, thấy chữ trên sơn môn kia.

“Hóa ra là Vạn Tiên tông.” Ninh Dạ nói.

Trước đây Vạn Tiên tông cũng là đại phái thượng cổ, nhưng sau này sa sút, bị Yên Vũ lâu áp đảo.

Nhưng hổ chết vẫn còn dư uy, cho dù là hiện tại, Vạn Tiên tông vẫn có căn cơ hùng hậu, cũng coi là một trong những môn phái mạnh nhất dưới Yên Vũ lâu trong khu vực Hải Châu này.

Nghe nói môn phái này còn có cường giả cảnh giới Niết Bàn.

Trường Thanh Cửu Châu, cảnh giới Niết Bàn gần như chỉ có trong Cửu Đại Tiên Môn, những rất ít tiên môn khác có cường giả Niết Bàn.

Chỉ cần Vạn Tiên tông có một cường giả Niết Bàn là có thể đảm bảo cho tông môn bình an, kể cả Yên Vũ lâu cũng không dễ dàng gây sự với họ. Nhưng cũng có lời đồn là lão tiên Niết Bàn của Vạn Tiên tông đã tới tuổi tịch diệt, e rằng đã mất từ lâu, chẳng qua Vạn Tiên tông muốn giữ địa vị nên giữ bí mật thôi.

Nhưng cho dù là thật hay giả, thực lực của Vạn Tiên tông không phải chuyện đùa.

Biết mình lại đi vào nơi đầy những cường giả, Ninh Dạ bày tỏ mình không muốn đấu với đại lão, chỉ muốn cảm ngộ huyền bí của Phá Giới bi -- nếu thật sự không được cũng không phải không thể tới chỗ khác, ví dụ như phế tích Vô Thường.

Vì vậy Ninh Dạ tuyệt đối không định tới Vạn Tiên tông.

Nhưng y không muốn tới Vạn Tiên tông, nhưng theo cảm nhận, không ngờ Phá Giới bi nằm ngay gần tiên sơn kia.

Chuyện này khiến Ninh Dạ cũng thấy khó xử, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định cứ tới xem thử rồi tính.

Hai người đang định tới Vạn Tiên tông thì thấy một đội xe từ xa chạy tới, trên xe chất đầy hàng hóa.

Ninh Dạ suy tính đôi chút rồi cười nói: “Là giao hàng cho Vạn Tiên tông.”

Thiên Cơ lập tức hiểu ý: “Thế thì dứt khoát trà trộn vào đội xe thôi.”

“Đúng vậy.”

Tiếp đó đội xe cũng ra khỏi thành.

Tới bên ngoài, Ninh Dạ tiện tay làm dấy lên một cơn cuồng phong, nhân lúc mọi người bị gió cát che mắt thì dùng chướng nhãn pháp, đã tóm một thiếu niên thanh tú ra, tiện tay đánh ngất vứt ven đường, bản thân thì thay thế lẻn vào đội xe, Thiên Cơ thì lại đi vào Thiên Cơ điện.

Sau khi bão cát qua đi, đội xe lại lên đường, một nam tử trông như đốc công la lớn: “Thằng nhãi kia còn ngây ra đó làm gì, mau tới đẩy xe!”

Ninh Dạ vâng một tiếng, tới đẩy xe cùng mọi người.

Nhưng vừa động vào, Ninh Dạ đã cảm thấy không đúng.

Trên xe này có cấm chế?

Cấm chế không mạnh, chỉ không cho người thường mở ra. Nhưng theo lý thuyết phàm nhân giao hàng cũng chỉ là đưa một số vật dụng bình thường hàng ngày, không có gì quý giá, không cần phải thêm cấm chế.

Trong lòng nghi hoặc, đã thầm vận huyền cơ cảm ứng vật phẩm trong xe, phát hiện trong xe là một ít Tiêu Hoàng.

Tiêu Hoàng vốn là vật dụng của tiên nhân, điểm này thì không sai, nhưng không coi là thứ gì đáng giá, nói là tăng cường cấm chế cũng nghe được, nhưng không lý gì lại dùng phàm nhân.

Đợi đã, bản thân Tiêu Hoàng có tác dụng che giấu khí tức.

Nói cách khác, trong Tiêu Hoàng này còn có thứ gì đó?

Ý thức được điều này, lòng hiếu kỳ của Ninh Dạ lập tức nổi lên.

Trong lòng hơi động, phát lực đẩy chiếc xe kia lên đường núi, bánh xe đè qua một cục đá, thân xe nghiêng đi. Ninh Dạ âm thầm vận sức, chỉ nghe ầm một tiếng, cả chiếc xe đổ nhào, rương hòm trên xe dồn dập lăn xuống.

Một cái rương bung hẳn ra, một đống Tiêu Hoàng thạch đổ ra ngoài.

Đốc công thấy vậy nổi giận, lao tới quất roi vun vút: “Làm ăn kiểu gì thế? Còn không mau nhặt đồ lên!”

Đám người vội vàng đi tới nhặt đồ.

Nhân lúc này, Ninh Dạ lại điều tra, cuối cùng phát hiện dưới đáy rương còn có ngăn ngầm, trong ngăn cũng có cấm chế, còn là loại cực mạnh, Ninh Dạ đưa ý thức nguyên thần vào nhưng bị bắn ngược lại.

“Ồ? Đúng là thú vị.” Ninh Dạ cười thầm.

Nếu nói tới thuật cơ quan cấm chế trong thiên hạ này, Ninh Dạ đã có thể xưng là cấp bậc Niết Bàn, lúc này trong lòng hơi động, lẳng lặng giải trừ cấm chế, đồng thời ý thức lại đi vào, lần này rốt cuộc cũng thấy.

Trong đó là một cục đá, trông rất cổ xưa nhưng lại có làn khói nhẹ lơ lửng, tỏa ra từng hương thơm.

“Lẫm Yên thạch?” Tâm thần Ninh Dạ chấn động, khoảnh khắc sau đã khôi phục lại cấm chế.

Bản thân Lẫm Yên thạch không có tác dụng gì lớn, chẳng qua nó khá hiếm thấy. Nhưng Lẫm Yên thạch còn là vật liệu để Yên Vũ lâu chế tạo Thực Thần yên

Yên Vũ lâu có một món thần vật tên là Thiên Hương đỉnh, đặt Lẫm Yên thạch và những vật liệu khác vào trong Thiên Hương đỉnh là có thể chế tạo được Thực Thần yên.

Thực Thần yên là một loại kịch độc cực kỳ đáng sợ, chỉ mình Yên Vũ lâu mới có. Bị trúng loại độc này là nguyên thần bị hủy hoại, cho dù là đại năng Niết Bàn cũng sẽ vẫn lạc.

Chính vì vậy, Lẫm Yên thạch lập tức trở thành tài nguyên quan trọng của Yên Vũ lâu, khống chế toàn diện, không cho phép người khác nắm giữ.

Sao Vạn Tiên tông lại lén lút vận chuyển Lẫm Yên thạch?

Vô lý!

Bọn họ không có Thiên Hương đỉnh, có thứ này cũng chẳng làm được gì. Nếu nói môn phái khác nghĩ cách khống chế Lẫm Yên thạch còn nghe được, cho dù bản thân không có cũng không thể để Yên Vũ lâu nắm giữ. Nhưng Vạn Tiên tông muốn thứ này, thật sự vô nghĩ.

Chẳng lẽ là lén lút vận chuyển cho Yên Vũ lâu?

Thế cũng không đúng.

Đây đang trong lãnh địa Hải Châu, nếu nói là vận chuyển cho Yên Vũ lâu thì cứ đưa thẳng tới Yên Vũ lâu là được, đưa tới chỗ này làm gì?

Trừ phi Yên Vũ lâu ở ngay gần đây.

Tổng bộ Yên Vũ lâu là một cung điện dưới biển, xưa nay luôn lơ lửng, khó mà nắm được vị trí.

Nếu nói bọn họ bí mật chạy tới nơi này, nhận Lẫm Yên thạch, cũng có khả năng.

Nhưng điều này vẫn không đúng, nhận Lẫm Yên thạch đâu cần toàn bộ Yên Vũ lâu, phái người đến là được.

Tức là... không phải Yên Vũ lâu mà là một đại nhân vật nào đó trong Yên Vũ lâu tới Vạn Tiên tông, tiện tay thu thập Lẫm Yên thạch.

Còn là bí mật thu thập...

Ninh Dạ đã hiểu.

Hiển nhiên đây lại là một kẻ như Quân Bất Lạc, lợi dụng quyền thế ngấm ngầm kiếm riêng.

Đã là thu ngầm, thế thì quá nửa là Thiên Hương đỉnh cũng trong tay đối phương, không khéo còn trực tiếp luyện hóa. Còn trong Yên Vũ lâu, chỉ có vỏn vẹn vài người nắm giữa Thiên Hương đỉnh, trong đầu Ninh Dạ đã nhanh chóng xuất hiện lên vài cái tên.

Đột nhiên, một cái tên lóe lên.

Nếu là hắn, thế thì dễ rồi!