TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 366: Viện binh

Đối với Ninh Dạ và Yên Vũ lâu, có một chuyện phiền phức không thể vứt bỏ được, đó là thân phận của Trì Vãn Ngưng.

Thanh Mộc Lão Tổ đã chết, Trì Vãn Ngưng lập tức trở thành gián điệp có địa vị tối cao của Yên Vũ lâu trong Hắc Bạch thần cung, giá trị bản thân tăng mạnh.

Chính vì vậy, mấy năm gần đây Yên Vũ lâu không đưa cho cô nhiệm vụ gì mà tập trung bồi dưỡng cô, hy vọng sẽ có ngày cô phát triển, nhận được chức vị cao trong Hắc Bạch thần cung.

Vì chuyện này thậm chí cả Phong Vũ Tiêu Tương kiếm rơi vào tay Trì Vãn Ngưng cũng ngầm thừa nhận.

Nhưng đối với bọn Ninh Dạ, Yên Vũ lâu luôn là một phiền toái.

Sớm muộn gì cũng có ngày quân cờ Trì Vãn Ngưng bị vận dụng.

Đặc biệt là hiện tại địa vị của Ninh Dạ trong Hắc Bạch thần cung đã tăng dần, theo đó thì áp lực của Trì Vãn Ngưng cũng gia tăng.

Thực ra nhiều năm trước Yên Vũ lâu đã hỏi Trì Vãn Ngưng có thể kéo Ninh Dạ xuống nước hay không. Đúng, tuy bọn họ tổn thất rất nặng nề dưới tay Ninh Dạ, nhưng cuối cùng cũng hiểu, nếu có thể kéo Ninh Dạ vào phe của Yên Vũ lâu sẽ càng tốt hơn.

Nhưng Ninh Dạ đối phó với một Mộc Khôi tông thôi cũng đủ mệt mỏi rồi, chắc chắn không muốn thềm một Yên Vũ Lâu khác chèn ép bản thân. Vì vậy Trì Vãn Ngưng lấy lý do Ninh Dạ cực kỳ trung thành với Hắc Bạch thần cung để từ chối. Đương nhiên ngươi nhất quyết ép ta tới hỏi cũng được thôi, nhưng vạn nhất hắn không đồng ý, thân phận của ta cũng bại lộ.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng Yên Vũ lâu không mạo hiểm, chỉ bảo Trì Vãn Ngưng tập trung vào Ninh Dạ, tuyệt đối đừng để y làm chuyện gì tổn hại tới Yên Vũ lâu.

Ninh Dạ cũng theo đó không ra tay với Yên Vũ lâu nữa.

Thế nhưng hai người vẫn lo lắng phải làm sao để giải quyết vấn đề thân phận của Trì Vãn Ngưng.

Gián điệp quan trọng sẽ không để lại hồ sơ, lúc trước chính vì như vậy nên Ninh Dạ không thể biết được gián điệp cao cấp của của Hắc Bạch thần cung trong Mộc Khôi tông. Chính vì vậy phương pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề thân phận chính là giết sạch những người biết thân phận của Trì Vãn Ngưng.

Vấn đề là những người biết thân phận của Trì Vãn Ngưng hầu như đều là đại năng, rốt cuộc ai biết ai không, Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng cũng không rõ lắm.

Thời khắc này thấy Lý Song Long, Ninh Dạ lập tức có ý đồ.

Có lẽ có thể thông qua hắn để điều tra xem có những người nào biết thân phận của Trì Vãn Ngưng.

Chuyện như vậy nếu lừa gạt chắc là không thể, biện pháp duy nhất chính là bắt lấy kẻ này trực tiếp tra xét tâm thần.

Lý Song Long chỉ là Vạn Pháp đỉnh phong, Ninh Dạ có tự tin đối phó được, nhưng y đang ở Vạn Tiên tông nên không tiện ra tay. Ngoài ra Thực Thần yên của kẻ này cũng là một phiền phức, không biết Bất Diệt tuyền không trọn vẹn của mình có đối phó được không....

Trong lúc y đang suy nghĩ, Lý Song Long đã nói chuyện với Hương Tích Nguyệt.

Hương Tích Nguyệt nói: “Tới bước này thì kế hoạch của chưởng tôn cũng sắp hoàn thành. Tiếp đó, Thực Thần Ngọc Lộ phải dựa vào ngươi. Nếu chuyện này thành công, ngươi chiếm công đầu.”

Ông lão sáu mươi kia cười nói: “Tông chủ quá khen, đương nhiên Song Long sẽ dốc hết sức.”

Ồ?

Nghe hai người bọn họ trò chuyện, Ninh Dạ thầm giật nảy mình.

Thế này là sao?

Cho dù Lý Song Long chỉ là cảnh giới Vạn Pháp, nhưng dù sao hắn cũng là đại đô sứ của Yên Vũ lâu, tu vi thấp hơn Hương Tích Nguyệt nhưng địa vị cao hơn Hương Tích Nguyệt. Hai người bọn họ trò chuyện đáng lẽ ra là Hương Tích Nguyệt khách khí với Lý Song Long mới đúng.

Nhưng cách nói chuyện của hai người trước mắt lại khiến Ninh Dạ có cảm giác Hương Tích Nguyệt mới là lão đại. Hơn nữa bản thân Hương Tích Nguyệt là chưởng giáo cơ mà? Sao lại có thêm một chưởng tôn?

Chẳng lẽ là vị Niết Bàn đã chết mà mọi người vẫn đồn đại?

Còn Thực Thần Ngọc Lộ là cái quái quỷ gì? Có giống như Thực Thần yên không?

Đầu óc Ninh Dạ nhanh chóng suy nghĩ, đồng thời tiếp tục nghe lén cuộc trò chuyện giữa Lý Song Long và Hương Tích Nguyệt.

Hai người này nói với câu câu được câu không, nửa ngày sau vẫn không vào đề tài chính.

Sau khi hàn huyên một lúc, cuối cùng Lý Song Long mới nói: “Đợi Vân Hoa thủy đến là có thể mở đỉnh. Luyện chế ngọc lộ cần chín chín tám mươi mốt ngày, trong thời gian đó có lẽ Yên Vũ lâu sẽ gọi đến, phải nhờ tông chủ kéo dài thời gian giúp ta.”

“Yên tâm đi, chuyện này ta sẽ xử lý. Bây giờ sự chú ý của đám người Yên Vũ lâu đều ở Nguyên Từ sơn, tạm thời không tới làm phiền ngươi, ngươi cứ an tâm luyện chế là được.”

Nguyên Từ sơn?

Hóa ra chuyện Nguyên Từ sơn này còn liên quan tới cả Vạn Tiên tông?

Là âm mưu? Hay còn gì bí mật?

Ninh Dạ phát hiện, thế giới mà mình đi tới khác với các thế giới tu tiên mà mình từng đọc. Chẳng hề thấy những nơi thế ngoại đào nguyên, tiên cảnh; ngược lại số tiên cảnh đào nguyên giả mạo thì có cả đống, ai ai cũng xảo quyệt.

Vốn còn tưởng rằng cuối cùng cũng có bí cảnh trong truyền thuyết, kết quả bận rộn cả nửa ngày vẫn tràn ngập âm mưu.

Mẹ nó chứ!

Ninh Dạ lờ đi chuyện mình cũng là lão tổ tông trong chuyện âm mưu này.

Lúc này thấy hai người càng lúc càng đi xa, rời khỏi vị trí Nguyệt Ảnh Hàn Sa, tạm thời không nhận được tin tức gì mới.

Đầu óc Ninh Dạ nhanh chóng vận chuyển, đã có tính toán.

Vài luồng hỏa phù bay ra, lại là gọi viện quân tới.

————————————

Mười ngày sau, Ninh Dạ gặp được trợ thủ đầu tiên của mình.

Công Tôn Điệp.

Công Tôn Điệp trực tiếp dùng quang độn xuất hiện bên cạnh Ninh Dạ, không ngờ Ninh Dạ đang tắm, kết quả là rơi thẳng vào trong lòng y, toàn thân chìm vào khe núi, sau đó bị Ninh Dạ trần truồng ôm ấy.

Công Tôn Điệp cuống quít nói: “Này! Chàng làm cái gì vậy? Rõ ràng nhận ra ta mà còn không ra ngoài.”

Ninh Dạ cười ha hả: “Chính vì biết nàng đến nên mới đi tắm chứ, đến đây nào, đầu tiên chơi uyên ương nghịch nước cái đã.”

Công Tôn Điệp cười ha hả: “Được lắm, tỷ tỷ không ở đây, chàng lại to gan làm bừa như vậy.”

Ninh Dạ nghiêm túc đáp trả: “Nàng ấy ở đây, ta lại càng làm bừa.”

Cái miệng đã không hề khách khí hôn thẳng tới mặt Công Tôn Điệp.

Công Tôn Điệp vốn định từ chối nhưng bị Ninh Dạ ôm lấy, thân thể không còn sức lực, cuối cùng chẳng thể chống cự.

Sau khi để y khinh bạc một hồi mới khinh thường nói: “Chàng đã thấy đủ chưa?”

Ninh Dạ hôn lên cổ Công Tôn Điệp: “Làm sao mà đủ được? Nha đầu nhà nàng quá hoang dại, cả ngày không thấy đâu, quan trọng nhất là lại thích mạo hiểm. Chỉ sợ có ngày nào đó nàng gặp nguy hiểm, cứu cũng chẳng cứu nổi.”

Nghe Ninh Dạ nói vậy, trong lòng Công Tôn Điệp cực kỳ hưởng thụ nhưng giọng điệu vẫn rất ương ngạnh: “Chàng gọi ta tới đây làm gì, không phải để mạo hiểm à?”

“Cái này thì khác, thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn.”

“Chàng với tỷ tỷ mới gọi là phu thê chứ?”

“Lúc này mà cũng ghen tuông à?” Vừa nói xong bàn tay Ninh Dạ đã không thành thật.

Công Tôn Điệp bị y làm cho không chịu nổi, kêu lên: “Đáng ghét, ướt hết quần áo rồi.”

“Thế thì cởi ra.” Ninh Dạ thản nhiên cởi quần áo cho cô.

“Ban ngày ban mặt, lại ngoài trời.” Công Tôn Điệp căng thẳng, cho dù cô là ma nữ nhưng cũng không chịu nổi Ninh Dạ như vậy.

Ninh Dạ tiện tay thi triển một phép ảo thuật, đã che giấu bốn phía, hiển nhiên không ăn thịt Công Tôn Điệp là không chịu thỏa mãn.

Công Tôn Điệp mặt mày thẹn thùng nhưng trong lòng vui mừng, hoàn toàn không còn sức chống cự trước thế công của Ninh Dạ, cuối cùng á một tiếng, hoàn toàn thất thủ.

Trong dòng suối nhỏ tràn ngập sắc xuân.

Cùng lúc đó, tại Vạn Tiên tông.

Hương Tích Nguyệt nhìn vật tư được chuyển tới, cười sung sướng: “Được được, Vân Hoa thủy đã đến, đại kế mà Vạn Tiên tông ta mưu đồ nhiều năm cũng có thể triển khai rồi!”