“Cứ thế để lộ thân phận à, không sợ bị tiết lộ ra ngoài?”
Trì Vãn Ngưng tựa người bên cạnh Ninh Dạ, lấy làm khó hiểu. Công Tôn Điệp thì không có mặt.
Vì kế an toàn, hai cô gái chỉ có thể thay nhau tới.
“Không sao cả.” Ninh Dạ lười biếng trả lời: “Thân phận của ta đã có quá nhiều người biết. Mộc Khôi tông, Vạn Hoa cốc... bại lộ chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Thế thì Hắc Bạch thần cung...”
“Sao phải sợ chúng!” Ninh Dạ ngạo nghễ nói.
Y của hiện tại đã không còn là năm xưa.
Năm xưa thực lực của y nhỏ yếu, chỉ có thể dựa vào âm mưu tính toán lẻn vào Hắc Bạch thần cung gây sóng gió.
Nhưng bao giờ tu vi của y đã lên tới Vạn Pháp, thực lực tăng vọt, cho dù là đối mặt với đại năng Vô Cấu cũng có thể có tiến có lùi, rất nhiều chuyện không cần nhìn trước nhìn sau nữa.
Thân phận không bại lộ thì tốt, cho dù bại lộ, cùng lắm là giao đấu chính diện.
Có chỗ dựa, sợ cái gì?
Hơn nữa Mộc Khôi tông luôn lợi dụng thân phận để bắt bẻ y, giờ Ninh Dạ phủi sạch nỗi lo, Mộc Khôi tông cũng đừng hòng nắm thóp y nữa.
Vì vậy hiện tại Ninh Dạ cũng coi là chuẩn bị để sau này bại lộ thân phận. Bây giờ y không sợ bại lộ thân phận, chỉ cần trưởng thành đầy đủ trước khi bại lộ là được.
Ngày hôm sau, quả nhiên Hương Tích Nguyệt lại xuất hiện, vẻ mặt kích động: “Quả nhiên Bất Diệt tuyền của ngươi có hiệu quả. Sư phụ muốn gặp ngươi.”
————————————————
Sau núi của Vạn Tiên tông.
Ninh Dạ đứng trước một bà lão, cúi người hành lễ: “Ninh Dạ tham kiến tiền bối.”
Nhưng trong lòng lại thầm kinh ngạc.
Theo lời Lâm Lang Thiên, vị Niết Bàn còn sót lại của Vạn Tiên tông là nam, tên là Hứa Lưu Tiên, sao bao giờ lại là một bà lão?
Hơn nữa xem khí thế của đối phương, rõ ràng là một Niết Bàn.
Không phải Vạn Tiên tông có hai Niết Bàn chứ?
Trong lòng đang nghi hoặc, bà lão kia đã nói thẳng: “Ngươi trốn một trảo của ta thử xem.”
Nói đoạn giơ tay chộp tới.
Dưới một trảo này, Ninh Dạ chỉ cảm thấy tâm thần bản thân cũng đông cứng, hoàn toàn không thể dùng thủ đoạn nào.
Lần này y thật sự không ngờ bà lão nói ra tay là ra tay, mấu chốt nhất là trước khi tới đã dùng Vấn Thiên thuật tính toán, hoàn toàn không có chuyện này!
Nhưng ngay khoảnh khắc kế tiếp, tâm thần Ninh Dạ chấn động, Côn Lôn kính đã vang lên một tiếng “coong”.
Từ sau khi tiếp xúc với Vong Ưu tiên bà, Ninh Dạ đặc biệt đề phòng thủ đoạn ngăn cách tiên pháp này, tâm thần lúc nào cũng chú ý, vì vậy một trảo của bà lão tuy phong tỏa tất cả pháp thuật thế nhưng không ngăn được đạo cảnh. Tiếp đó thân thể Ninh Dạ đã hóa thành một luồng sáng bỏ chạy ra xa, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trên bầu trời phía xa, trừng mắt nhìn bên dưới.
Nhưng không đợi y nói năng gì đã thấy bà lão xuất hiện sau lưng Ninh Dạ: “Quả nhiên là Côn Lôn kính, xem ra không bắt được ngươi thật.”
Ninh Dạ nổi nóng: “Các ngươi không định hợp tác à?”
Bà lão cười ha hả: “Số người hợp tác rồi dính bẫy của ngươi còn ít à?”
Hả?
Ninh Dạ ngẩn ra, bật thốt lên: “Làm sao ngươi biết?”
“Vốn là không biết, nhưng sau khi biết Ninh Dạ chính là Bạch Vũ, nhiều chuyện vốn không biết cũng thành biết.”
Nói xong bà lão đáp xuống dưới: “Đi theo ta, lần này lão thân sẽ không ra tay với ngươi nữa.”
Lắm lời, ngươi không bắt được ta, đương nhiên không cần ra tay nữa.
Tới khi hạ xuống sau núi, Ninh Dạ đã hiểu được.
Đúng, đã biết Ninh Dạ là Bạch Vũ, rất nhiều chuyện Ninh Dạ đã từng làm cũng có thể hiểu được.
Cả trận chiến Chấp Tử thành hay là Đông Phong quan, thậm chí Vân Tuyệt cổ địa, Liệt Châu vương phủ đều có bóng dáng Ninh Dạ. Có một số việc tuy không công khai nhưng người hữu tâm tra một chút là biết tác giả. Không biết Ninh Dạ là Bạch Vũ thì chưa chắc đã liên tưởng đến y, nhưng biết một cái thì rất nhiều đáp án cũng thành không cần nói cũng hiểu.
Còn khu vực Hải Châu tin tức vốn linh mẫn, vì vậy bà lão trực tiếp đoán ra Ninh Dạ từng bẫy rất nhiều người hợp tác.
Nghĩ vậy, Ninh Dạ cũng không thấy tức giận vì bà lão định bắt mình.
Y nói: “Quân Bất Lạc và những người khác đều không phải bằng hữu của ta.”
“Vạn Tiên tông cũng không phải bằng hữu của ngươi.” Bà lão nói.
“Nhưng các ngươi muốn đột phá với Yên Vũ lâu thì có thể coi là bằng hữu.”
“Thế Mộc Khôi tông thì sao?” Bà lão hỏi.
“Lợi dụng lẫn nhau mà thôi.”
“Vì sao lần này lại công bằng như vậy?”
“Vì ta muốn diệt Yên Vũ lâu.”
Bà lão kinh ngạc: “Tử địch của ngươi là Hắc Bạch thần cung, Thái Âm môn và Hạo Thiên môn kìa mà?”
Ninh Dạ trực tiếp trả lời: “Trì Vãn Ngưng.”
“Hóa ra là vậy, quả thế!” Bà lão cũng không ngạc nhiên: “Nhưng vì nữ nhân của mình mà tùy tiện bại lộ thân phận, đúng là thiếu khôn ngoan.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Số người biết thân phận của ta đã rất nhiều, thân phận này giữ bí mật được mười năm đã là ghê gớm lắm rồi, thêm một Vạn Tiên tông cũng chẳng có gì nhiều. Mấu chốt là lần này ta thành tâm muốn hợp tác với Vạn Tiên tông, vì vậy không muốn giấu giếm điều gì.”
Giết một đại lão của Yên Vũ lâu thì dễ, tiêu diệt cả Yên Vũ lâu thì không dễ, vì vậy lần này Ninh Dạ rất thật lòng.
Nhưng khi y giả vờ giả vịt thì người khác tin tức y, khi y chân thành thì lại bị thăm dò liên tục, nếu không phải quang độn và Côn Lôn kính của y có thể chạy khỏi mọi nơi, không khéo Vạn Tiên tông đã bắt y lại trực tiếp tra hỏi. Chuyện này khiến y nổi giận mà chẳng thể nói gì.
Hơn nữa y cảm thấy bà lão này ra tay với hắn, có lẽ còn định cướp đoạt Thiên Cơ điện, vừa rồi nói năng như vậy chỉ là lấy cớ mà thôi.
Đương nhiên Ninh Dạ sẽ không vạch trần nhưng trong lòng đã có khúc mắc với Vạn Tiên tông.
Có một số người, đúng có nâng cũng không lên được.
Bà lão không biết rất nhiều suy nghĩ trong lòng Ninh Dạ, không ngờ ấn tượng của y đối với Vạn Tiên tông đã rơi xuống thung lũng, ngược lại còn hài lòng với lòi nói của Ninh Dạ, gật đầu đáp: “Ngươi được như vậy thì tốt. Bất Diệt tuyền có hiệu quả không tệ, lão thân cảm thấy sinh cơ trì hoãn lại đôi chút, nhưng đáng tiếc tác dụng không lớn.”
Nghe bà lão nói vậy, Ninh Dạ cũng không khách khí: “Bất Diệt tuyền không hoàn chỉnh, muốn có hiệu quả tốt hơn thì tìm thêm mảnh vỡ Thiên Cơ điện giúp ta.”
Mảnh vỡ Thiên Cơ điện trong Mặc châu, Liệt châu và Thiên châu đã bị thu thập hết. Vân châu Hàn châu có Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp phụ trách, bên phía Yên châu Ninh Dạ đã nói trước với Yên Vũ lâu, bọn họ sẽ giúp Ninh Dạ thu thập, vì vậy hiện tại chỉ còn Long châu, Hải châu, Thánh châu.
Nếu bà lão muốn sống thêm, thế thì đừng khách khí, lấy mảnh vỡ Thiên Cơ điện ra đây, Bất Diệt tuyền khôi phục càng hoàn chỉnh thì hiệu quả càng tốt.
Nghe y nói vậy, bà lão cũng không lấy làm lạ: “Đây là yêu cầu hợp tác của ngươi?”
Ninh Dạ nhe răng: “Tiền bối, tốt nhất ngươi nên hiểu đây là cái giá ta cứu ngươi. Còn làm sao đối phó với Yên Vũ lâu thì phải xem kế hoạch cụ thể của các ngươi mới được. Nói tới chuyện này thì thật ra các ngươi nên thăm dò ta thêm, dù sao phương diện khác thì khó nói chứ âm mưu quỷ kế... ta cũng coi là chuyện gia.”
Bà lão và Hương Tích Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, cùng gật đầu.
Lúc này bà lão mới nói: “Lão thân Nhiếp Hồng Thường.”
“Hồng Thường Tiên Tử?” Ninh Dạ nhớ tới cái tên này: “Ngươi chết rồi cơ mà? Hơn nữa...”
Nhiếp Hồng Thường nói: “Năm đó ta bị trọng thương, đời này không thể đột phá, đúng không?”