TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 381: Đột biến

Xích Nhiễm Tử lên đường phi hành, lại tiếp tục tới hòn đảo, lần này Ninh Dạ ngang nhiên tới theo.

Hiển nhiên Ma Hải Thọ và Trịnh Ngọc Huy từng gặp Khương Văn Vũ, dồn dập khấu đầu chào hỏi Ninh Dạ. Ninh Dạ không biết giao tình giữa họ và Khương Văn Vũ ra sao, chỉ ngoan ngoãn đứng sau lưng Xích Nhiễm Tử, cũng không có biểu hiện gì bất thường.

Bên này Xích Nhiễm Tử đã nói: “Tình hình sao rồi?”

Trịnh Ngọc Huy nói: “Không gian Nguyên Từ bị người khác mở trước thời hạn, định chấm mút nhưng đã bị đánh lui. Mấy hôm nay chúng ta luôn canh gác ở đây, cũng không thấy đối phương tới lần nữa.”

Trước khi tới đây Xích Nhiễm Tử đã biết việc này, cũng không lấy làm lạ: “Nếu đã như vậy, không cần quan tâm nữa.”

Nói xong định đi vào không gian Nguyên Từ.

Trịnh Ngọc Huy lại do dự một chút: “Xích Tôn, không hiểu sao ta cảm thấy việc này có gì đó rất lạ.”

“Lạ?”

“Đúng. Không hiểu vì sao kẻ có ý đồ trong bóng tối mở không gian Nguyên Từ ra sau đó vừa chạm là đi, từ đầu tới cuối không hề bước vào. Nếu nói là đi ngang qua thì chuyện mở không gian Nguyên Từ này tuyệt đối không phải trùng hợp. Nếu nói là có âm mưu thì không thấy hành động tiếp theo...”

Xích Nhiễm Tử hừ một tiếng nói: “Đúng là kỳ lạ, nhưng thế thì sao? Đâu thể vì thấy lạ mà ở đây đoán bừa làm lỡ thời gian?”

Mẹ nó!

Rõ ràng người làm lỡ thời gian là ngươi cơ mà?

Trịnh Ngọc Huy và Ma Hải Thọ thầm mắng trong lòng nhưng không dám nói gì.

Xích Nhiễm Tử đã bước vào không gian, Ninh Dạ đi theo sau.

Trở lại không gian này, Ninh Dạ lập tức khôi phục liên hệ với Thiên Cơ điện.

Thông qua Thiên Cơ điện, Ninh Dạ đã cảm giác được bên trong Nguyên Từ sơn đã bị Thiên Cơ điện hấp thu quá nửa, có thể nói là đã bị đào rỗng, ngay cả bí thuật Lý Nguyệt Huyền Thông cũng đã chiếm được, chẳng qua không còn tác dụng gì đối với Ninh Dạ.

Thật ra Nguyên Từ sơn bị đào đi nhiều như vậy, cả chất lượng lẫn từ lực đều suy yếu, đừng nói bọn Ma Hải Thọ, thậm chí Ninh Dạ cũng có thể trực tiếp di chuyển. Cũng may Thiên Cơ điện còn ở bên trong, đang thay thế Nguyên Từ sơn phát huy tác dụng của nó, tạm thời không lo bị phát hiện. Nhưng một khi rời khỏi, với tu vi của đám người Xích Nhiễm Tử, bọn chúng sẽ lập tức phát hiện ra biến hóa.

Vì vậy Ninh Dạ không thu hồi Thiên Cơ điện ngay mà cứ đứng như vậy.

Xích Nhiễm Tử đã đi tới bên cạnh Nguyên Từ sơn, giơ một tay ấn lên, trong cơ thể tỏa ra pháp lực hùng hậu, cứ như một con hồng hoang cự thú, hóa thành bàn tay khổng lồ, nâng Nguyên Từ sơn kia chuyển lên trên thú cưỡi voi trắng của mình.

Lúc này hắn mới thật sự thể hiện sự cường đại của một vị đại năng Niết Bàn, nhưng không ngờ thú cưỡi của hắn cũng có lực lượng hùng hồn như vậy.

Nhưng khi nhấc lên, Xích Nhiễm Tử lại nhíu mày: “Kỳ lạ!”

Ninh Dạ trong lòng giật thót, biết không ổn, Xích Nhiễm Tử đã phát hiện ra vấn đề.

Tuy Thiên Cơ điện vẫn ở trong Nguyên Từ sơn nhưng dẫu sao nó không phải Nguyên Từ sơn.

Cũng giống như một bên là quả cầu nặng một trăm cân, một bên là quả cầu rỗng ruột ba mươi cân bọc một quả cầu nhỏ bảy mươi cân, tuy trọng lượng tương đương nhưng cảm giác khi nâng lên sẽ khác nhau. Cái sau sẽ có cảm giác lắc lư.

Thiên Cơ điện ở trong Nguyên Từ sơn sẽ không lắc lư, nhưng mặt chất lượng sẽ khác biệt, không còn thống nhất mà trở nên tách biệt. Với năng lực nhận biết của Xích Nhiễm Tử, đương nhiên hắn sẽ phát hiện ra vấn đề.

Trong lòng hơi động, Ninh Dạ đã thi triển Tiệt Thiên thuật.

Thời gian vừa qua y liên kết tâm thần với Xích Nhiễm Tử nhiều lần, khả năng ảnh hưởng đối với hắn dần dần tăng cường, lúc này kết hợp với ám chỉ, Xích Nhiễm Tử đã có suy nghĩ :”Ừm, chắc là do Thần Tiêu gây ra.”

Nếu Thần Tiêu Lão Tổ giấu Lý Nguyệt Huyền Thông trong Nguyên Từ sơn, chắc chắn hắn sẽ động tay động chân trong đó, có điểm lạ cũng rất bình thường.

Xích Nhiễm Tử không để ý nữa, trực tiếp đẩy Nguyên Từ sơn ra khỏi không gian.

Một tiếng “ầm” vang lên, trên hòn đảo xuất hiện một ngọn núi kim loại nho nhỏ, màu sắc rực rỡ.

ngay lúc Nguyên Từ sơn này xuất hiện, chỉ thấy trên tầng trời xuất hiện một người thân hình cao lớn, đỉnh thiên lập địa, thân mặc đạo bào, dưới hàm có năm sợi râu dài, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, đánh một chưởng về phía Xích Nhiễm Tử: “Ha ha ha ha, một tòa Nguyên Từ sơn rất tốt, đa tạ Xích Nhiễm đạo huynh, ta xin nhận bảo vật này!”

Xích Nhiễm Tử không ngờ lúc này lại có người ra tay với mình, vô thức quay đầu xuất chỉ đâm ra: “Thịnh Thiên Liễu? Ngươi dám... không đúng!”

Xích Nhiễm Tử đột nhiên biến sắc, chỉ thấy chưởng kia đột nhiên thay đổi, biến thành ma diễm vô biên trút xuống.

“Dương Chí Thiện, là tên khốn kiếp nhà ngươi!” Xích Nhiễm Tử gào thét điên cuồng, tru một tràng dài bay lên.

Chỉ thấy ma diễm bay lên không trung, thiêu đốt toàn thân hắn, chỉ trong chớp mắt đã đốt thân thể hắn thành tro bụi, không ngờ uy lực của ma hỏa lại khủng khiếp đến vậy.

Nhưng dù sao Xích Nhiễm Tử cũng là cảnh giới Niết Bàn, nguyên thần tỏa hào quang, bắt đầu gây dựng lại tiên thể.

Hình dạng tiên phong đạo cốt trên không trung đã thay đổi, biến hành một gã cao to hình thù quái dị, trên đầu có sừng, toàn thân là giáp vẩy, từ trên xuống dưới đều có ma diễm hừng hực, uy thế bất phàm.

Thiên Ma - Dương Chí Thiện!

Cảnh tượng này khiến Ma Hải Thọ và Trịnh Ngọc Huy phía sau kinh hãi.

Dương Chí Thiện là chưởng giáo Ma môn, cũng có cảnh giới Niết Bàn, nhưng tu vi thông thiên triệt địa, trong số những đại lão Niết Bàn cũng coi là cực mạnh, có thể nói toàn bộ Ma môn là nhờ hắn gánh vác.

Chẳng qua tuy tu vi của người này cực cao nhưng xưa nay ra tay lại rất hèn hạ.

Xét theo thực lực, hắn vốn mạnh hơn Xích Nhiễm Tử, nhưng cho dù như vậy hắn vẫn dùng Thiên Huyễn thuật giả mạo thành Thịnh Thiên Liễu chưởng giáo Hạo Thiên môn, lừa gạt Xích Nhiễm Tử phán đoán sai lầm, từ đó ứng đối sai lầm, tiếp theo lại đột ngột phát uy, dùng Diệt Thế Ma Diễm tập kích, lập tức khiến Xích Nhiễm Tử trọng thương.

Cho dù Xích Nhiễm Tử còn có thể dựng lại tiên thể, nhưng thua một chiêu thì thua tiếp chiêu, Dương Chí Thiện đâu cho hắn cơ hội.

Lại một vầng ma hỏa ngập trời quét ra.

Dương Chí Thiện còn cười ha hả nói: “Xích Nhiễm Tử, gặp phải ta mà ngươi còn định chống cự? Từ bỏ đi, bây giờ ngươi trốn vẫn còn kịp, nếu không cho dù nguyên thần trùng sinh cũng chỉ có thể bị ta làm cho hao sạch thần nguyên, kiệt sức mà chết! Niệm tình ngươi tu hành khó khăn, bản tôn tha cho ngươi một mạng!’

“Tha cái rắm ấy!” Xích Nhiễm Tử uất ức kêu to: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra tay?”

Ma Hải Thọ và Trịnh Ngọc Huy đã phản ứng lại.

Ma Hải Thọ giơ tay lên, đã hấp thu ma hỏa mà Dương Chí Thiện đánh lên người Xích Nhiễm Tử. Hắn biết mình không phải đối thủ của Dương Chí Thiện, vì vậy việc cấp bách trước mắt là giúp Xích Nhiễm Tử thoát khỏi nguy cấp. Đồng thời Trịnh Ngọc Huy cũng khởi động trận pháp trên đảo, hàng vạn luồng hào quang dâng lên bầu trời, nhắm vào Dương Chí Thiện, coi như phối hợp bổ sung lẫn nhau với Ma Hải Thọ.

Nhưng Ninh Dạ lại chẳng hề để ý, cười lạnh nói: “Tiểu bối!”

Không thấy hắn có hành động gì nhưng phía xa lại có một người xuất hiện, vung tay một cái, ma khí vô biên ập xuống, không ngờ lại trực tiếp xâm nhiễm đại trận của Trịnh Ngọc Huy.

Kinh Trường Dạ.

Tên này cũng tới?

Ninh Dạ cảm thấy đau đầu.

Y không ngờ lại có nhiều biến cố như vậy, không khỏi mắng thầm sao ta lại xui xẻo như vậy? Ta chỉ muốn tìm vài kẻ tu vi cao hơn ta nửa cấp, thực lực thấp hơn ta nửa cấp để ta ức hiếp một chút cho sảng khoái, sao đi đâu cũng gặp phải đại lão?

Hơn nữa lần này còn là Ma môn.

Kinh Trường Dạ từng gặp mình rồi, quan trọng nhất là Ma môn tinh thông biến hóa, rất dễ nhìn ra bản thân, mà Kinh Trường Dạ từng thấy dung mạo thật của mình... Đợi đã, thuật ngụy trang của mình bây giờ không phải Thiên Huyễn thuật mà là Xích Nhiễm Tử ra tay, còn Kinh Trường Dạ tuy từng gặp mình nhưng từ đầu đến cuối không biết mình là người lấy đi Luyện Ngục Ma Đàn, gọi là gặp qua nhưng chỉ là tùy tiện nhìn một cái vào đám người, chưa hề để ý tới mình.

Còn có cơ hội!

Nghĩ tới đây, đầu tiên Ninh Dạ bay xuống đảo, con mắt đảo một vòng, thầm nghĩ liệu có cơ hội vớt lợi ích hay không.