TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 382: Giá họa

Vừa bay xuống Ninh Dạ, vừa lấy làm lạ.

Đó là vì sao Ma môn lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Theo lý thuyết chuyện Nguyên Từ sơn là cơ mật, Ma môn không thể nào biết được. Trừ phi bọn họ cũng cắm người vào Yên Vũ lâu, nhưng với công pháp của Ma môn, muốn giấu giếm Yên Vũ lâu là chuyện không thể.

Trừ phi...

Ninh Dạ nhìn sang phía Ma Hải Thọ.

Chẳng lẽ là hắn?

Cái tên từng phản bội Ma môn này?

Nhưng Ninh Dạ lập tức phủ định, có lẽ không phải. Nếu hắn là người của Ma môn, lúc trước ở Đông Phong quan Kinh Trường Dạ đã không như vậy. Hơn nữa theo tình hình hiện tại, chỉ cần Ma Hải Thọ ra tay đánh lén, Xích Nhiễm Tử và Trịnh Ngọc Huy sẽ xong đời.

Thế thì vấn đề là ở đâu?

Trong lúc suy nghĩ, Ninh Dạ đã hạ xuống đảo.

Trên đảo này có bố trí trận pháp của Trịnh Ngọc Huy, nếu phát động toàn lực thì cho dù là Niết Bàn cũng có thể chống lại trong chốc lát, nhưng không biết Kinh Trường Dạ dùng bảo vật gì của Ma môn, không ngờ còn xâm nhiễm cả trận pháp, dẫn tới hiệu quả suy giảm.

Nhưng chuyện này không tác dụng gì đối với Ninh Dạ, con ngươi đảo một vòng, Ninh Dạ đã lấy Tham Tinh ma tinh ra, ném vào trong trận. Ma quang lóe lên rồi biến mất, sau đó toàn bộ đại trận đột nhiên có Phạn âm vang lên, không ngừng phát nổ, chấn động không gian bộc phát, phía trên trận pháp còn xuất hiện một vòng xoáy không gian màu đen.

Lượng lớn ma khí như dòng nước trút vào trong vòng xoáy, trận pháp nhanh chóng khôi phục uy lực, xuất hiện hàng vạn luồng hào quang, đánh lên người Dương Chí Thiện, ép Dương Chí Thiện không thể không phân tâm ứng phó.

Dương Chí Thiện đang dốc toàn lực công kích Xích Nhiễm Tử, gặp phải biến cố này không khỏi gầm lên: “Trường Dạ, ngươi làm cái gì đấy?”

Kinh Trường Dạ cũng giật mình, tay cầm Hắc Ma phiên hét lớn: “Trong trận có biến hóa, có thứ gì đó đang hấp thu ma khí. Không đúng, là thằng nhãi vừa nãy!”

Kinh Trường Dạ nhớ lại vừa rồi có người bên cạnh Xích Nhiễm Tử hạ xuống, do đối phương chỉ có cảnh giới Vạn Pháp nên hắn không để ý.

Không ngờ lúc này lại gây phiền toái lớn cho mình, hắn thầm phẫn nộ, định tìm kiếm Ninh Dạ, nhưng Ninh Dạ nấp trong trận, trong lúc nhất thời không thể biết được y đang ở đâu.

Trịnh Ngọc Huy lại vui mừng: “Khương huynh đệ làm tốt lắm, không ngờ ngươi còn thủ đoạn như vậy!”

Hắn nhớ Khương Văn Vũ không hiểu trận pháp, nhưng sư phụ hắn Xích Nhiễm Tử đang ở đây mà còn không nói gì, đương nhiên hắn không nghi ngờ, chỉ cho là Xích Nhiễm Tử bí mật truyền thụ.

Xích Nhiễm Tử càng không lấy làm lạ. Hắn vốn chẳng biết gì về Ninh Dạ, chỉ cho rằng người này là đồ đệ của Lôi Trường Sinh, thấy hắn ra tay giúp mình thì mừng thầm trong lòng: “Được, được! Tiếp tục! Lão phu sẽ không quên tình nghĩa tương trợ của ngươi ngày hôm nay!”

Trịnh Ngọc Huy Ma Hải Thọ đều lấy làm lạ: Ngươi khách khí với đồ đệ của mình làm gì?

Có trận pháp giúp đỡ, lại thêm Ma Hải Thọ chi viện, cuối cùng Xích Nhiễm Tử cũng miễn cưỡng khôi phục được một phần thân thể, vừa ra tay đã vỗ mạnh vào Nguyên Từ sơn, đập văng Nguyên Từ sơn từ trên lưng voi trắng rơi xuống.

Voi trắng gầm lên một tiếng, cuối cùng cũng thoát khỏi gánh nặng, cái vòi voi khổng lồ chuyển hướng quất về phía Dương Chí Thiện.

Voi trắng là thú cưỡi của Xích Nhiễm Tử, vốn cũng là một thần thú tên là Bàn Sơn, có thể vác được vạn vật, nghe nói là trước kia Xích Nhiễm Tử trộm được từ Thái Âm môn. Yên Vũ lâu chuyên làm chuyện trộm gà bắt chó, bọn họ không đông người nhưng lại kiếm được không ít lợi lộc từ các môn phái khác.

Thần thú này linh lực cường đại, cho dù là Dương Chí Thiện cũng không muốn chịu đòn của nó.

Thấy tình cảnh này, Dương Chí Thiện hừ một tiếng: “Bọ ngựa đá xe!’

Trong tay hắn đã có thêm một thanh trường kiếm màu đen, chém thẳng về phía vòi voi.

“Chí Ác kiếm?” Xích Nhiễm Tử kinh hãi, hai tay kéo theo ngàn tầng sóng biển, nhưng không phải đánh về phía Dương Chí Thiện mà là nhắm vào voi trắng của mình, trực tiếp đẩy con voi ra.

Điểm đáng sợ của Ma môn không phải vũ lực của bọn họ mà là đặc tính xâm nhiễm từ ma khí của họ có thể khiến người ta ma hóa.

Mà Chí Ác kiếm chính là ma khí ma hóa mạnh nhất, chỉ cần chém trúng mục tiêu, bất luận sống chết ra sao, hầu như không ai thoát khỏi vận mệnh ma hóa, vậy nên mới gọi là Chí Ác.

Nếu không phải bản thân Chí Ác kiếm cũng có hạn chế, chỉ dựa vào vật này Ma môn có thể ma hóa chúng sinh, thống nhất Trường Thanh giới.

Xích Nhiễm Tử không dám để thú nuôi của mình bị ma hóa nên phải đẩy voi trắng ra trước rồi mới hét dài một tiếng, ra là triệu hoán ngàn vạn côn trùng tấn công Dương Chí Thiện.

Đặc tính của Chí Ác kiếm là ma hóa cấp cao, cho dù là cảnh giới Niết Bàn bất cẩn cũng bị nó ma hóa, nhưng hạn chế là mỗi lần ma hóa lại tiêu hao một lượng lớn ma khí của bản thân, chỉ cần làm cho ma khí của nó bị tiêu hao hết, nó tạm thời không hể phát huy tác dụng.

Vì vậy các tu tiên giả trong Trường Thanh giới đều biết, biện pháp tốt nhất để đối phó với Chí Ác kiếm chính là dùng sinh mệnh bình thường khiến nó tiêu hao.

Đám côn trùng này là máu thịt bản thân Xích Nhiễm Tử biến thành, tuy là sinh vật huyễn hóa nhưng lại là chân linh, vì vậy có thể tiêu hao ma khí.

Dương Chí Thiện thấy vậy trực tiếp thu hồi Chí Ác kiếm, lại một luồng ma diễm bùng lên trên không trung, chỉ trong chớp mắt đã thiêu đốt gần hết côn trùng của Xích Nhiễm Tử.

Ngươi có kê Trương Lương, ta có thang leo tường, mọi người đều có kế sách ứng đối.

Bên phía Kinh Trường Dạ cũng tế ra Tử Giới Pháp Châu, Huyết Sát xông ra, phối hợp với Kinh Trường Dạ tấn công Trịnh Ngọc Huy, tạo thành cục diện hai đánh một.

Một đấu một mà Trịnh Ngọc Huy còn không phải đối thủ của Kinh Trường Dạ, lại thêm Huyết Sát thì làm sao địch nổi. Hắn sợ hãi hét lên một tiếng, giơ một chỉ với đối phương, hào quang trận pháp hạ xuống người mình, kháng cự lại công kích của Kinh Trường Dạ và Huyết Sát.

Nhưng hắn làm vậy thì bên Xích Nhiễm Tử lại khó chịu.

Không có đại trận che chở, hắn đang trọng thương nên càng không phải đối thủ của Dương Chí Thiện. Xích Nhiễm Tử tức tối mắng chửi: “Trịnh Ngọc Huy, con mẹ nó, mau chuyển trận pháp trở lại!”

Nhưng chuyện liên quan tới tính mạng, cho dù hắn là Niết Bàn thì Trịnh Ngọc Huy cũng không chịu nghe lời.

Thấy cảnh này Ninh Dạ lại thầm cau mày.

Đương nhiên hắn mong người của Yên Vũ lâu chết hết ở đây, nhưng bọn họ mà chết, để lại Dương Chí Thiện và Kinh Trường Dạ; đây cũng không phải điều mà Ninh Dạ hy vọng.

Tiên môn không phải người tốt, Ma môn lại càng tệ.

Nếu có thể tốt nhất đôi bên cùng chết.

Nhưng làm sao mới được như vậy?

Chỉ dựa vào trận pháp của Trịnh Ngọc Huy thì chắc chắn không thể.

Lúc này liếc mắt nhìn Kinh Trường Dạ, đột nhiên trong lòng Ninh Dạ có ý tưởng.

Tiếp đó y liên kết với Thiên Cơ điện, phát động Côn Lôn kính, trực tiếp thu hồi Thiên Cơ điện vào trong cơ thể.

Côn Lôn kính xuyên qua hư không, không sợ người ngoài phát hiện, thế nhưng khoảnh khắc đó Dương Chí Thiện vẫn cảm thấy có vấn đề, nhìn về phía Nguyên Từ sơn lơ lửng trên không trung.

“Ồ?” Dương Chí Thiện phát hiện từ lực của Nguyên Từ sơn đã suy yếu đi nhiều.

Chuyện gì vậy?

Trong lòng hắn còn đang kinh ngạc, bỗng nghe Kinh Trường Dạ quát lớn một tiếng: “Là ngươi!”

Không ngờ lại tấn công Trịnh Ngọc Huy như phát điên, còn thi triển thủ đoạn tuyệt sát Vô Gian Hắc Ngục, giữ chặt Trịnh Ngọc Huy lại, không cho hắn cơ hội chạy trốn.

Trịnh Ngọc Huy không biết vì sao Kinh Trường Dạ lại điên cuồng như vậy, lòng thầm kinh ngạc.

Đương nhiên hắn không biết sau khi triệu hồi Thiên Cơ điện, Ninh Dạ tiện thể dịch chuyển khí tức của Luyện Ngục ma đàn sang người Trịnh Ngọc Huy.

Kinh Trường Dạ cảm nhận được khí tức Luyện Ngục ma đàn, đương nhiên nghĩ rằng Trịnh Ngọc Huy lấy trộm Luyện Ngục ma đàn, nói cách khác người trêu chọc mình lần trước là hắn. Trong cơn thịnh nộ, hắn dốc toàn lực xuất thủ, nhất định phải giết chết hắn, đoạt lại bảo vật.

Trịnh Ngọc Huy không biết căn nguyên, cảm nhận được sát ý ngập trời của Kinh Trường Dạ, trong lòng hoảng hốt.

Đúng lúc này trận pháp bên dưới lại tỏa ra hào quang, uy lực trận pháp tăng vọt, không ngờ lại chặn cả Vô Gian Luyện Ngục của Kinh Trường Dạ. Đồng thời Trịnh Ngọc Huy còn nghe thấy giọng nói của Ninh Dạ: “Chạy mau!”

Lần này truyền âm y còn dùng cả Tiệt Thiên thuật, đối mặt với thế công điên cuồng của Kinh Trường Dạ và Huyết Sát, Trịnh Ngọc Huy không do dự nữa, quay đầu bỏ chạy.

“Mau nạp mạng!” Kinh Trường Dạ gầm thét đuổi theo.