“Chẳng trách ngươi, rõ ràng là Lưu Thái Công đang đề phòng ngươi, vẫn không có cho ngươi có cơ hội xuất thủ, ta và hắn triền đấu chặt như vậy, nếu như ngươi bắn ra một phát súng, đoán chừng ta phải theo Lưu Thái Công đó cùng nhau đi xuống suối vàng.” Triệu Qua lắc đầu nói, hắn cũng biết rõ, lúc trước có thể xuất kỳ bất ý đánh nát một cánh tay của Lưu Thái Công đã coi như là rất tốt.
Lưu Thái Công này kinh nghiệm đối địch phong phú, một phát súng không chết thì lập tức cận thân triền đấu, không để cho Triệu Thiến có cơ hội nổ phát súng thứ hai.
Mặc dù bình thường Triệu Qua nghiêm khắc nhưng tuyệt không phải người không hiểu chuyện, sẽ không trách lần này nữ nhi bỏ lỡ được mất.
“Kỹ năng bắn súng, thứ này phải luyện cho tốt, nếu như luyện nhiều thì sẽ có lòng tin và tâm lý vững vàng khi nổ súng, ngươi vẫn là tân thủ, sợ ngộ thương là đúng, không cần quá khó chịu.” Lúc này, Lý Dịch cũng nở một nụ cười lên tiếng an ủi.
Hắn cũng từng tiến hành huấn luyện súng bắn tỉa, hắn cũng biết được khoảnh khắc đó áp lực trong lòng của tay súng bắn tỉa lớn cỡ nào, nổ súng sợ ngộ thương, không nổ súng thì sẽ không kịp cứu viện nếu xảy ra đại sự.