Dương Nhất Long im lặng bày tỏ sự đồng ý với cách làm của Lý Dịch.
"Dương tổng, chuyện giải quyết như vậy đi, ta bắt đầu diễn luyện, trước đó phải nói cho Dương tổng nguồn gốc của môn quyền pháp này."
Lý Dịch thấy vậy lập tức lên tiếng, đồng thời đi tới một bên nhặt một tấm ván gỗ dày từ dưới đất lên.
"Ta đã học được quyền thuật này trên phố quỷ. Khi đó ta ngộ nhập vào phố quỷ cực kỳ nguy hiểm để tránh sự truy đuổi của Bưu. Ta nhìn thấy một người ở đó, có lẽ người đó là một lệ quỷ thì đúng hơn, ta cũng không chắc chắn, người đó đứng trong một góc với tư thế kỳ lạ và diễn tập quyền thuật."
“Sau khi quan sát một lúc, ta ghi nhớ tư thế và phương thức ra quyền của người đó, từ đó học được quyền thuật này.”
Lý Dịch bắt đầu nói nhảm.
Mình đàng hoàng học được quyền thuật, sao có thể dạy người khác hoặc bán lấy tiền?
Dù rất thích tiền nhưng vẫn phải có điểm mấu chốt.
Chỉ là hắn thân ở dưới mái hiên không nỡ đắc tội Dương Nhất Long, cho nên chỉ có thể tìm cách lừa gạt, hôm nay nếu như không dạy, có lẽ hắn sẽ khôngra khỏi tầng hầm này được. Hắn không dám mạo hiểm lấy mạng sống của mình cược nhân phẩm của người khác.
"Dương tổng, ta sẽ cố gắng đánh chậm nhất có thể, ngươi xem nhé."
Sau đó, Lý Dịch hơi ngồi xổm xuống và bày tư thế.
Nhưng cơ thể hắn lại điều chỉnh, một số bộ phận căng thẳng để chuẩn bị phát lực, còn một số bộ phận thì thả lỏng, biểu diễn bán thành phẩm.
Tư thế hoàn chỉnh là tinh túy của môn quyền thuật này. Một khi học được tư thế, với tài năng của Dương Nhất Long, chắc chắn có thể mò được kình.
Nhưng Dương Nhất Long lại không biết Lý Dịch đang giấu dốt, lúc này hắn vội vàng thu hẹp khoảng cách, cẩn thận quan sát.
Ngay cả dưới ánh đèn, lúc này đôi mắt hắn vẫn sáng ngời, như muốn ghi lại từng cử động của Lý Dịch.
Lúc này Lý Dịch hít sâu một hơi.
Cơ thể bắt đầu phát lực.
Cho dù không huy động hết sức lực hắn vẫn có thể đấm ra quyền kình, nhưng uy lực chắc chắn không lớn, nhưng đối tượng diễn luyện là một tấm gỗ chứ không phải hung thú nên không cũng thể cảm nhận được uy lực cụ thể.
Khoảnh khắc tiếp theo, tấm ván bay ra.
Lý Dịch đấm ra một quyền.
"Ầm!"
Không khí như muốn nổ tung.
Cú đấm của Lý Dịch đập mạnh vào tấm gỗ rơi giữa không trung.
Chuyện lạ đã xảy ra.
Tấm gỗ bị đánh trúng không hề bị nứt hay bị văng ra ngoài mà dính chặt vào nắm đấm của Lý Dịch.
"Quyền pháp tốt." Dương Nhất Long không khỏi kêu lên, đồng thời hắn cũng nhìn ra được một ít bí mật.
Nếu một nắm đấm như vậy đánh vào một người, nó sẽ làm người đó nổ tung, không thể loại bỏ được kình lực. Đây là một quyền thuật được phát triển riêng để chiến đấu, rất quý giá.
Ngày nay, những người tu hành vô cùng khát vọng có được thuật như vậy.
Lý Dịch chậm rãi thu hồi tư thế, sau đó tháo tấm ván gỗ ra khỏi nắm tay.
Một dấu quyền được in rõ ràng trên đó.
"Dương tổng, đây là quyền thuật của ra, đáng tiếc là khi trong phố quỷ ta vội vàng chạy trốn, không thể hoàn toàn học được môn quyền thuật này. Cho nên đây là một quyền thuật chưa hoàn thiện. Nhưng chỉ cần ngươi nắm vững kỹ thuật, dù là quyền hay chưởng, hoặc cước đều có thể đạt được hiệu quả như vậy, hiện tại ta cũng đang tìm tòi tiến bộ." Lý Dịch tiếc nuối nói.
"Sau này nếu có cơ hội, Dương tổng có thể thử đi phố quỷ học tập môn quyền thuật này."
Dương Nhất Long lập tức nói: "Ta hiểu được một chút. Bí quyết của quyền thuật này là phát lực, tư thế của ngươi chính là tư thế tốt nhất để phát lực. Cho nên ngươi phải bày tứ thế đánh quyền, nhưng sau khi học xong, triệt để dung hội quán thông thì tư thế không còn quan trọng, rất tốt, Lý Dịch, Dương Nhất Long ta thiếu ngươi một món nợ ân tình, sau này có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm ta, ta sẽ không bao giờ từ chối.”
"Dương tổng quá khách sao, ta chỉ là đáp lại ân huệ mà thôi."
Lý Dịch nói: “Nhưng Dương tổng, bây giờ ta phải đi rồi, ở nhà còn có chút việc phải xử lý, không thể ở lại lâu hơn nữa, nếu Dương tổng còn không hiểu gì thì có thể hỏi ta, ta biết gì nói nấy.”
"Ta tiễn ngươi." Dương Nhất Long nói.
"Không, không, ta đi thang máy lên. Tạm biệt, Dương tổng." Lý Dịch nói, xách đồ đi vào thang máy.
Cứ luyện đi, luyện đi, rồi một ngày nào đó khi cơ thể ngươi xảy ra vấn đề ngươi sẽ biết hậu quả.
Nghĩ đến đây, Lý Dịch nhanh chóng rời đi nơi này, không dám ở lại nữa vì sợ bị ép ở lại.
Dương Nhất Long đứng đó, nhắm mắt lại và hồi tưởng về một quyền vừa rồi.
Sau đó, hắn bắt chước động tác của Lý Dịch, bày tư thế.
Sau khi ấp ủ được một lúc, Dương Nhất Long đấm ra.
Quyền phong gào thét.
Nhưng không có tiếng vang nào được tạo ra.
"Nhìn như một quyền đơn giản nhưng vẫn có chút khó học." Dương Nhất Long mở mắt, nhặt tấm ván gỗ trên mặt đất lên.
Quyền ấn trên tấm gỗ hiện rõ.
Nếu vừa rồi mình đấm vào tấm ván gỗ thì tấm ván sẽ vỡ tan chứ không có cơ hội để lại quyền ấn.