“Tiền bối…”
Sở Lương nghe tiếng cười bên ngoài, thầm nghĩ sao mà quen tai vậy?
“Im miệng.” Kim Ngọc Chi quát khẽ, hạ giọng nói: “Người kia tu vi cực cao, lòng dạ độc ác, ngươi ở trong bí cảnh lớn tiếng nói chuyện, chưa chắc không bị nghe thấy. Đến lúc đó nàng ta xông vào, sẽ không quản ngươi có phải người trong quán hay không!”
Tu vi cực cao, lòng dạ độc ác… Sở Lương nghe miêu tả này, xác định chính là sư phụ mình rồi.
Thế là hắn nói: “Tiền bối, người bên ngoài kia…”