“Ta nhận được tin tức nói Kim Thiềm sắp xuất hiện ở biển, vốn định chuẩn bị mấy gốc thiên tài địa bảo, đổi với Kim Thiềm một phen, thế là lập tức phát tài.” Kim Ngọc Chi nói: “Ai ngờ con Kim Thiềm ta gặp phải lại là kẻ lừa đảo.”
“Kẻ lừa đảo?” Hai sư đồ kinh ngạc.
“Ừ.” Kim Ngọc Chi lật tay lấy ra mấy món đồ vật màu vàng rách nát: “Pháp khí nó nhả ra cho ta đều là hàng mã vẻ ngoài hào nhoáng nhưng vô dụng, mấy chục kiếm tệ cũng không đáng. Đến khi ta phát hiện mình có thể đã gặp phải Kim Thiềm giả thì nó đã chạy mất rồi. Ta lỗ sạch vốn, đương nhiên không trả nổi nợ.”
“Thì ra là vậy.” Sở Lương gật đầu nói: “Quy củ của Hồng Miên Phong không thể phá vỡ, sư tôn, hay là để ta tự bỏ tiền túi ra trả món nợ này cho Kim tiền bối.”
“Hả?” Kim Ngọc Chi vô cùng kinh ngạc, không ngờ người trẻ tuổi này lại thật sự làm vậy.