Nam tử hán trước mắt này tên là Tiết Hổ, chính là tướng tài đắc lực dưới trướng Trình Cảm.
"Có điều..." Tiểu Hầu gia lại chuyển giọng, "Bảo các ngươi vận chuyển hàng hóa đi Giang Nam, không phải gió lớn thì là mưa to, đây đã bao nhiêu ngày rồi..."
"Có phải là cần cho bọn ta một lời giải thích? Không thể nào là Trình đường chủ ngại không dám ra mặt, liền gọi ngươi tới gánh vác chứ."
"Ý của Trình đường chủ là, đi xong chuyến này, sinh ý của chúng ta tạm thời gác lại." Tiết Hổ cười gượng, "Hiện tại đang là thời kỳ mấu chốt, bọn ta không thể để cho tổng bang chủ bên kia nắm được nhược điểm, vạn nhất như vậy, vô luận là tổng bang chủ hay là Tưởng bang chủ, đều không tha cho bọn ta."
Hắn nói rất rõ ràng.
Hiện tại tổng bang chủ Kình Bang Hứa Bá Sơn cùng Tưởng Thần Đình của Đông Kình Bang đang tranh đấu gay gắt, Trình Cảm thân là thủ hạ của Tưởng Thần Đình, nếu làm việc không đúng bị nắm nhược điểm, rất có thể bị đối thủ lấy ra làm văn chương, tương đương nghiêm trọng.
Nhưng tiểu Hầu gia lại lộ ra một tia thần sắc khó hiểu.
"Tiết đại ca, các ngươi hiện tại đang lúc khẩn yếu, không phải là đang cần ủng hộ sao." Hắn thong thả nói, "Lúc này cắt đứt sinh ý của bọn ta, không tốt lắm đâu?"
"Không phải cắt đứt, chỉ là tạm thời gác lại, chờ chuyện lần này kết thúc, Tưởng bang chủ thượng vị, Trình đường chủ tự nhiên sẽ lại liên hệ với Hầu gia." Tiết Hổ đáp.
"Tưởng bang chủ nếu thượng vị, Trình đường chủ tự nhiên nước lên thuyền lên, chỉ sợ đến lúc đó sẽ không coi trọng sinh ý của bọn ta nữa?" Tiểu Hầu gia cười hỏi.
"Sao có thể..." Tiết Hổ lập tức xua tay.
"Trình đường chủ không phải không biết, mấy năm nay sinh ý của bọn ta càng làm càng lớn, Nam Vực của Vũ triều đã có mười mấy nhà hoàng thất huân quý tham gia vào, Định Sơn Hầu phủ bọn ta chỉ là một đại diện mà thôi." Tiểu Hầu gia nói: "Nếu đột nhiên thiếu đi tuyến đường của Đông Kình Bang các ngươi, nhất thời khẳng định cũng không tìm được nhà hợp tác thứ hai như các ngươi, điều này sẽ khiến bọn ta rất khó xử?"
"Ha ha, mong tiểu Hầu gia lượng thứ." Tiết Hổ lộ vẻ khó xử, "Trình đường chủ chỉ là để ta tới nhận chuyến thuyền cuối cùng này, cùng với thương lượng với các ngươi chuyện này. Tình hình trước mắt như vậy, tạm thời gác lại, qua một thời gian còn có khả năng khởi động lại. Nếu cứ tiếp tục làm, bất luận là bị ai bắt được đều không có kết quả tốt, các ngươi cũng phải suy nghĩ cho khó khăn của bọn ta chứ. Ngươi gây áp lực cho ta, ta cũng rất khó xử."
"Khó xử?" Tiểu Hầu gia cười nhạo một tiếng, "Vậy thì đừng làm nữa."
Hắn đột nhiên đứng dậy, nói: "Tiết đại ca, ngươi tốt nhất là hồi âm cho Trình đường chủ một phong thư, nói rõ ý tứ của bọn ta. Sinh ý không phải các ngươi muốn làm thì làm, muốn không làm thì không làm. Muốn đột nhiên rút lui, không dễ dàng như vậy."
Nói xong, xoay người rời đi.
Chỉ để lại Tiết Hổ ngồi tại chỗ, sắc mặt âm trầm bất định.
...
Tiểu Hầu gia kia mang theo nhân mã thong thả xuống thuyền, sau đó ngồi xe ngựa một đường vào thành, đi tới trước một tòa phủ đệ trong Nam Quan Thành.
Định Sơn Hầu phủ.
Phủ đệ khí phái nguy nga, trước cửa đường phố sạch sẽ không bụi.
Hắn đi vào sân viện sâu thẳm, vừa vào cửa liền hỏi, "Cha ta đã trở lại chưa?"
"Hầu gia còn chưa trở về." Lập tức có người đáp.
Tiểu Hầu gia gật đầu, không nói nhiều, một đường thẳng đến hậu viện đình viên, rẽ qua hành lang, đi tới trước một gian phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Hạ An? Là ngươi sao?" Bên trong vang lên một thanh âm nữ tử vui mừng.
"Là ta." Tiểu Hầu gia đáp.
Két một tiếng, cửa lập tức được mở ra, lộ ra một khuôn mặt kinh hỉ, thiếu nữ trong cửa làn da trắng như tuyết.
"Ngươi đi lâu như vậy..." Đón tiểu Hầu gia vào, ngữ điệu nữ tử mang theo vài phần làm nũng, "Ta ở đây ai cũng không quen biết, ta muốn đi tìm muội muội ta..."
"Phủ Hầu gia sự vụ bận rộn, ngoan, Nam Quan Thành lớn như vậy, một mình ngươi đi tìm không khác gì mò kim đáy bể. Ta đã sai người giúp ngươi dò hỏi tin tức muội muội ngươi khắp thành, rất nhanh sẽ có tin tức." Tiểu Hầu gia nhẹ giọng an ủi.
"Được rồi..." Nữ tử khẽ gật đầu, lại lo lắng hỏi: "Ngươi mỗi ngày ra ngoài lâu như vậy, có phải là sẽ quen biết rất nhiều nữ hài tử khác không, ngươi sẽ không thích người khác chứ?"
"Sao có thể? Tiểu ngốc." Tiểu Hầu gia nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: "Ngươi là nữ hài tử đặc biệt nhất ta từng gặp, ta cả đời chỉ yêu một mình ngươi."