Vương lão gia vội vàng đổ mồ hôi lạnh: "Chuyện này... cũng không phải là không nỡ, chỉ là... Ta cảm thấy bản thân phúc duyên nông cạn, cả đời này tích cóp được chút tiền tài đã là mãn nguyện lắm rồi, còn chuyện tu tiên gì đó, hay là thôi bỏ đi..."
Thấy Vương lão gia có ý định rút lui, tên đại sứ tuyên truyền kia liền cười ha hả: "Vương lão gia, kỳ thật chuyện này không chỉ đơn thuần là cơ duyên của một mình ngươi, mà là tiên duyên của toàn bộ người dân trong thôn. Ngươi xây dựng biệt viện này cho thần tiên, ngày sau thần tiên giá lâm, người được hưởng lợi ích chính là toàn bộ dân làng ở đây. Chẳng lẽ Vương lão gia ngươi lại nhẫn tâm phá hỏng tiên duyên của tất cả mọi người hay sao?"
Tội lỗi này chụp xuống thật sự quá lớn, Vương lão gia nào dám gánh vác nổi? Lập tức run rẩy nói: "Cái này... Nếu thật sự là như vậy, một trăm vạn lượng..."
Mắt thấy lão sắp cắn răng đồng ý, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng nói đầy chính nghĩa.
"Tất cả dừng tay cho ta!"