Hoàn thành nhiệm vụ, Vương Lục cũng có thể buông lỏng tinh thần. Cuối cùng, hắn không nhịn được nữa, nhìn thiếu nữ tóc vàng, hỏi ra câu mà hắn đã muốn hỏi từ lâu:
"Cô nương, không biết nên xưng hô thế nào?" Thiếu nữ tóc vàng ngẩn người, mộc kiếm trong tay "loảng xoảng" một tiếng rơi xuống đất.
"... Ngươi… Ngươi vẫn không biết tên ta sao?" Thiếu nữ thở dài, nàng cảm thấy một tháng qua, nàng làm sư phụ đúng là có phần thiệt thòi, còn Vương Lục làm đồ đệ lại vô tâm như vậy.
Đúng như nàng đã nói lúc đầu, nàng đến Linh Kiếm sơn không phải để làm sư phụ cho ai cả. Chỉ là Vương Lục rất hợp ý nàng, hơn nữa thiên phú kiếm thuật của hắn lại rất cao, khiến nàng ngứa nghề, lúc này mới nửa là luyện kèm, nửa là dạy dỗ.
Vương Lục cũng cảm thấy bản thân có phần thất lễ, nhìn mái tóc vàng của thiếu nữ, dè dặt hỏi: "Cái này… Kim sư phụ…"