Vương Vũ hưng phấn cắt ngang: "Không cần nói nữa, nói đơn giản ILOEgṺ nó là Thần thú rồi đúng không?"
Vừa nói, Vương Vũ vừa đi đi lại lại trong bếp với bước chân nhanh nhẹn như chim sẻ.
"Tên tiểu tử Vương Lục kia đúng là con cưng của trời, chỉ đi dạo chơi ở Tây Sơn một chuyến mà cũng nhặt được Thần thú, vận may này chắc sắp sánh ngang Tiên Tần Thủy Hoàng với Đức Thắng Thái Tổ rồi… Lũ Không Linh Căn chết tiệt…" Nói đến đây, đôi mắt hạnh của Vương Vũ lại lóe lên ngọn lửa căm hận của quần chúng nghèo khổ dành cho đám cao phú soái.
"Nhưng không sao, ngay cả ta còn không biết Fenrir là gì, Vương Lục càng không thể nào biết, đã vậy…"
Aya tò mò hỏi: "Đã vậy…?"