Diệp Tiểu Xuyên giờ đây vô cùng kinh hãi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi như tốc độ ánh sáng, hắn đã xác nhận được một sự thật, chuyện tưởng chừng như giấc mộng trong mấy ngày qua lại chân thực phát sinh. Nguyên thân của hắn từng ở trong trận pháp tụ linh trong thân kiếm Vô Phong, từng có một cuộc giao lưu ngắn ngủi với tàn hồn của Vô Ảnh Kiếm Thần sáu ngàn năm trước.
Điều khiến Diệp Tiểu Xuyên lo lắng và hoảng sợ nhất là ký ức của Vô Ảnh Kiếm Thần đã hòa nhập vào trí nhớ của hắn, hai ký ức dung hợp thành một!
Đoạn ký ức vừa xuất hiện trong đầu hắn không phải là trí nhớ của hắn, mà là ký ức của tiền bối Vô Ảnh Kiếm Thần!
Chuyện tốt đến rồi lại đến chuyện xấu, nối tiếp nhau từng kiện, vừa mới xác định được pháp bảo trong tay không phải là ma đạo tà vật, chưa kịp vui mừng, Diệp Tiểu Xuyên lại kinh ngạc phát hiện mình có thêm một phần ký ức của người khác.
Nếu như đổi lại là tu chân giả khác, có thể nhận được ký ức của tiền bối Kiếm Thần là chuyện tốt nằm mơ cũng không thể được. Sáu ngàn năm trước, tiền bối Kiếm Thần từng là cao thủ tuyệt thế độc bộ tam giới, dung hợp ký ức của hắn vào bản thân sẽ mang lại lợi ích tuyệt đối to lớn cho con đường tu chân của Diệp Tiểu Xuyên, thậm chí có thể giúp hắn đạt được phong công vĩ nghiệp như tiền bối Kiếm Thần cũng không phải là điều không thể.
Nhưng Diệp Tiểu Xuyên còn trẻ tuổi, lịch luyện nông cạn. Từ nhỏ lớn lên, hắn không biết đã nghe lời dạy bảo của đồng môn sư trưởng bao nhiêu lần. Nhất định phải tịnh hóa nội tâm, củng cố gốc rễ, rèn luyện nguyên thần, để tránh bị ngoại lực xâm lấn vào thể nội, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, vạn kiếp bất phục.
Bây giờ, biết được ký ức của tiền bối Kiếm Thần đã dung nhập vào trí nhớ của mình, Diệp Tiểu Xuyên lại nghĩ đến tia tàn hồn của Kiếm Thần tiền bối đã biến mất trong đầu, trong lòng hắn mười phần lo lắng, không biết có dẫn phát tác dụng phụ hay không? Liệu hồn phách của tiền bối Kiếm Thần còn sót lại, có ẩn nấp trong Linh Hồn Chi Hải của mình, chờ cơ hội đoạt xá hoàn hồn?
Dưới sự lo lắng xoắn xuýt, suy nghĩ trong sợ hãi, tâm trí Diệp Tiểu Xuyên loạn như ma, biểu hiện thay đổi trong nháy mắt.
Tuy nhiên, chỉ sau một khắc, Diệp Tiểu Xuyên cảm nhận được một lực lượng to lớn bài sơn đảo hải ập đến chính mình, ngay sau đó là một cơn đau kịch liệt bao phủ toàn thân.
Hắn hoảng hốt, tâm trí trong nháy mắt bị đau đớn này bức quay trở về
Mọi thứ trước mắt khiến hắn kinh ngạc, hóa ra trong đầu mình vừa rồi trong tích tắc nhìn thấy một đoạn ký ức của tiền bối Kiếm Thần, mặc dù thời gian không dài, nhưng hắn không hề chuẩn bị, lại thêm lo lắng về tác dụng phụ sau khi tàn hồn Kiếm Thần dung nhập vào cơ thể, nên nhất thời mất tập trung, quên mất mình đang trong trận đấu pháp.
Trần Mạt cũng không biết Diệp Tiểu Xuyên đang phát điên cái gì, một trận kiếm nhanh như chớp đã đẩy Diệp Tiểu Xuyên lùi lại, sau đó nắm lấy cơ hội, tung ra một chiêu Thái Ất Thần Chưởng bí truyền của Thương Vân Môn.
Trước đây Diệp Tiểu Xuyên chính là dùng Thái Ất Thần Chưởng đánh bại Hồ Đạo Tâm. Bây giờ, chính hắn lại bị Trần Mạt cứng rắn chụp một chưởng tương tự, khiến thân thể không tự chủ được bay ngược ra ngoài, đụng vào kết giới phòng ngự mỏng manh như nước.
Diệp Tiểu Xuyên đang đau nhức, cảm thấy mát lạnh dưới thân, liền phun ra một ngụm tinh huyết, có chút chật vật.
Hắn bò người lên, nhìn về phía Trần Mạt đang tràn đầy đắc ý cách đó không xa.
Trần Mạt nói: "Diệp sư đệ, đa tạ!"
Trong lòng Diệp Tiểu Xuyên lúc này vô cùng sầu não. Trước khi chiến đấu, hắn vẫn rất tự tin, nhưng không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến tâm trí hắn rối loạn, tạo cơ hội cho Trần Mạt chiếm được lợi thế.
Tuy nhiên, sau khi xác định được pháp bảo trong tay không phải là tà vật ma đạo, lòng hắn cũng nhẹ nhõm đi phần nào. Về việc hồn phách Kiếm Thần tiến vào cơ thể mình, hắn suy nghĩ một chút, nhận ra rằng hồn phách đó chỉ là một tia tàn hồn, hơn nữa đã trải qua hơn sáu nghìn năm, đã vô cùng suy yếu. Với tu vi và nguyên thần cường đại của bản thân, khả năng Kiếm Thần tàn hồn đoạt xá là rất nhỏ.
Nghĩ đến đây, hắn từ từ bò dậy, dùng ống tay áo lau vết máu bên mép.
Hắn nhìn Trần Mạt, chậm rãi nói: "Trần sư huynh, ta còn chưa chịu thua đâu, ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm."
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Vừa rồi Trần Mạt dùng một chiêu Thái Ất Thần Chưởng rắn rắn chắc chắc đập vào lồng ngực Diệp Tiểu Xuyên, Diệp Tiểu Xuyên cũng bởi vậy mà miệng phun máu tươi, bản thân bị trọng thương.
Ngay khi trọng tài trưởng lão dưới lôi đài chuẩn bị bước lên bậc thang, triệt tiêu pháp trận kết giới, tuyên bố cho Trần Mạt chiến thắng, Diệp Tiểu Xuyên bỗng dưng như được đầy máu sống lại tuyên bố mình chưa chịu thua. Điều này khiến cho tất cả mọi người đều có chút ngoài ý muốn.
Nhóm nữ đệ tử Tiểu Trúc Nguyên Thủy đứng bên ngoài đám đông.
Vân Khất U toàn thân khoác áo trắng, cỗ nguy cơ khó hiểu trong ánh mắt dần tan đi. Đôi mắt sáng ngời như thu thủy của nàng nhìn chăm chú vào thiếu niên quật cường trên đài, khóe miệng vẫn vương vết máu như cũ.
Hồi lâu sau, Vân Khất U khẽ mấp máy môi, lẩm bẩm một câu khe khẽ, chỉ có bản thân nàng mới nghe thấy: "Hắn trở về rồi."
Ai trở về?
Câu nói ấy, rốt cuộc là dành cho Ninh Hương Nhược bên cạnh hay cho chính thâm tâm của nàng?
"Hắn trở về rồi..."
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng vẫn lọt vào tai đại sư tỷ Ninh Hương Nhược bên cạnh.
Ninh Hương Nhược hơi quay đầu, liếc nhìn Vân Khất U có chút ngoài ý muốn xen lẫn kinh ngạc. "Tiểu sư muội, người nói cái gì? Ai trở về?"
Vân Khất U không có động tác gì, ánh mắt vẫn như cũ dõi theo thiếu niên cao ngạo quật cường trên đài phảng phất còn vương chút khí tức hoang vu.
Nàng chậm rãi nói: "Diệp Tiểu Xuyên phải vào nhóm mười."
Ninh Hương Nhược, Dương Liễu Địch và các nữ đệ tử khác của Tiểu Trúc Nguyên Thủy nghe vậy đều nao nao, quay đầu nhìn về phía Vân Khất U.
Dương Liễu Địch lên tiếng: "Tiểu sư muội, lần này chắc chắn muội đoán sai rồi. Diệp Tiểu Xuyên vừa mới bị Trần Mạt đánh đến thổ huyết, xem ra trong lòng hắn cũng không có ý đồ xấu gì. Có lẽ do trận chiến vòng hai với Tôn Nghiêu hao tổn quá nghiêm trọng, cho nên hôm nay phát huy thất thường. Tiểu hắc mã này xem ra chỉ dừng bước ở đây thôi."
Vân Khất U lắc đầu, không nói gì.
Ngay lúc này, trên lôi đài Khôn vị rộng lớn, Diệp Tiểu Xuyên chậm rãi đứng thẳng người. Thần kiếm Vô Phong trong tay thanh quang đại thịnh, kiếm mang màu xanh đen chiếu lên khuôn mặt hắn, phảng phất mang theo một tia kiệt ngạo, hoang dã.
Cùng với đó là khí chất cao ngạo bễ nghễ thiên hạ.
Lúc này, ai có thể phân rõ được người cầm Vô Phong trong tay chính là Diệp Tiểu Xuyên, con chuột bự của Thương Vân Môn, hay là chủ nhân Kiếm Thần tiền bối của chuôi kiếm thần vang danh thiên hạ âm thầm vượt qua?
Một luồng khí lãng theo Diệp Tiểu Xuyên sau khi tỉnh lại hóa thành sóng âm vô hình, nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh. Trong tai mọi người chỉ nghe được ông một tiếng, liền cảm thấy một luồng khí lưu cường đại từ Diệp Tiểu Xuyên trên lôi đài làm trung tâm khuếch tán ra.
Trần Mạt ở đối diện, nụ cười trên mặt hắn bỗng dưng cứng đờ, giống như cảm nhận được một tia nguy hiểm, một sự nguy hiểm không bình thường!
Cảm giác này vừa mới sinh sôi, hắn biết không thể trì hoãn thêm nữa, liền hét lớn một tiếng, cơ thể hóa thành một đạo sấm sét lao về phía Diệp Tiểu Xuyên.
Kiếm mang màu lục bích bao phủ bầu trời, vô số kiếm khí hóa thành từng đạo kiếm quang, tạo thành một vòng kiếm vô cùng bền chắc không thể phá được, chụp xuống đầu Diệp Tiểu Xuyên.
Cho dù là ai cũng nhìn ra, khí chất của Diệp Tiểu Xuyên lúc này so với trước khi lên đài rõ ràng đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nhưng mà Diệp Tiểu Xuyên trong tình trạng bị thương, liệu có thể một lần nữa sáng tạo kỳ tích, xoay chuyển càn khôn sao?