TRUYỆN FULL

[Dịch] Tiên Ma Đồng Tu

Chương 106: Càn Khôn Nhất Kiếm

Trần Mạt tu đạo suốt mấy chục năm, đạo hạnh không hề thấp, đã đạt đến đỉnh cao của tầng thứ sáu cảnh giới Nguyên Thần trong Âm Dương Càn Khôn Đạo, một chân đã bước vào tầng thứ bảy cảnh giới Xuất Khiếu.

Diệp Tiểu Xuyên, từ tầng thứ tư cảnh giới Thần Hải tiến lên tầng thứ sáu cảnh giới Nguyên Thần chỉ trong vòng chưa đầy ba tháng, xét về nền tảng tu vi, Diệp Tiểu Xuyên vẫn còn kém xa Trần Mạt.

Tuy nhiên, Diệp Tiểu Xuyên lại sở hữu những ưu thế mà Trần Mạt không thể sánh bằng.

Thứ nhất, chính là điển tịch được khắc trên vách đá của Tư Quá nhai.

Thứ hai, là thanh cổ kiếm Vô Phong 6000 năm tuổi Diệp Tiểu Xuyên do tiền bối truyền lại cho.

Tuy đạo hạnh còn non nớt, nhưng Diệp Tiểu Xuyên hoàn toàn có thể dựa vào hai lợi thế lớn này đôi đầu với người có tu vi cao thâm hơn mình.

Đối mặt với lồng kiếm lục sắc vô hình ập xuống, Diệp Tiểu Xuyên nheo mắt lại. Lúc này, hắn đang ở biên giới phía Nam của lôi đài, không thể trốn tránh, chỉ có thể cầm kiếm, nhắm mắt chống đỡ đòn tấn công của Trần Mạt.

Dáng vẻ hắn yên lặng, gạt bỏ vẻ ngoài bất cần đời hèn mọn ngày xưa, đột nhiên vung trường kiếm ra.

Một kiếm này đâm ngang ra, tưởng chừng như chậm mà lại thực nhanh.

Ngay sau đó, một đạo kiếm mang màu thanh sắc nhỏ như lưu quang, mũi thần kiếm Vô Phong phi nhanh mà ra, một đạo kiếm mang màu xanh yếu ớt như bụi mù, đối mặt với võng kiếm rậm rạp chằng chịt, dường như chỉ như kiến càng lay cây.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc này, hầu như tất cả mọi người đều trầm mặc, ánh mắt đều tập trung vào đạo kiếm mang đang phi nhanh, giống như con giao long nhỏ bé bình thường.

Thương Vân Môn, tứ đại kiếm quyết danh chấn thiên cổ.

Càn Khôn Nhất Kiếm!

Phốc!

Một âm thanh kỳ dị vang lên, đạo kiếm mang tưởng chừng yếu ớt kia đâm vào lồng kiếm dày đặc, như một giọt nước trong biển cả, như một hạt bụi trong vũ trụ, như con mắt trận pháp xoay chuyển càn khôn.

Dưới ánh mắt mọi người, điểm hàn quang ấy bỗng như bẻ gãy, nghiền nát tất cả kiếm quang đang bao phủ trong nháy mắt.

Thời gian trong khoảnh khắc đó như chậm lại vài phần, mọi người đều nhìn rõ ràng, đạo kiếm mang nhỏ bé ấy phá tan lưới kiếm vô ảnh do Trần Mạt thúc giục, trong nháy mắt đâm vào thanh tiên kiếm lục quang trong tay Trần Mạt.

Phanh!

Lại là một tiếng vang lặng lẽ, Trần Mạt trước đó còn chiếm ưu thế trên lôi đài, lại không thể cản nổi Càn Khôn Nhất Kiếm mà Diệp Tiểu Xuyên thúc giục. Lục quang trên thanh tiên kiếm trong tay hắn bỗng chốc yếu đi, buộc hắn phải lùi lại vài chục bước mới cưỡng ép giữ vững được thân hình.

Mọi người đều nhìn thấy sắc mặt Trần Mạt lúc này đỏ bừng, thở hổn hển, rõ ràng dưới một chiêu Càn Khôn Nhất Kiếm dù hắn nỗ lực khống chế cơ thể, nhưng thể nội của hắn chỉ sợ đã bị kiếm khí của Diệp Tiểu Xuyên làm cho khí huyết quay cuồng. Nếu không cưỡng ép áp chế, chỉ sợ hắn cũng sẽ như Diệp Tiểu Xuyên, phun ra một ngụm máu tươi.

Diệp Tiểu Xuyên đấu pháp đến nay, không ai biết chính xác tu vi của hắn. Phần lớn mọi người vẫn cho rằng tu vi của hắn chỉ ở cảnh giới Ngự Không, đến nỗi hai trận trước, chiến thắng Hồ Đạo Tâm và Tôn Nghiêu, hơn phân nửa là nhờ vào thanh cổ kiếm lai lịch bí ẩn trong tay hắn.

Dù cho là trận chiến trước đây với Tôn Nghiêu, Diệp Tiểu Xuyên đã sử dụng thần kiếm bát thức nghiền ép Tôn Nghiêu, nhưng nhiều đệ tử vẫn không thể nhìn thấu tu vi sâu cạn của hắn.

Cho đến giờ khắc này, khi Diệp Tiểu Xuyên lần đầu tiên thi triển Càn Khôn Nhất Kiếm mà hắn âm thầm luyện tập nhiều ngày trước mặt mọi người, tất cả mới phản ứng lại, thiếu niên nhập môn chưa đầy mười lăm năm, tu đạo chỉ vỏn vẹn bảy tám năm, chẳng biết lúc nào vậy mà đã tu luyện Âm Dương Càn Khôn Đạo đến tầng thứ sáu cảnh giới Nguyên Thần!

Vừa rồi, Diệp Tiểu Xuyên thi triển Càn Khôn Nhất Kiếm, ngưng tụ kiếm mang uy lực vô cùng. Tuy một kiếm này có thể không sánh bằng Tôn Nghiêu, Vân Khất U hay các đệ tử tinh anh của Thương Vân Môn, nhưng cũng tuyệt đối không kém cạnh.

Càn Khôn Nhất Kiếm của hắn vẫn như cũ, tạo nghệ cao thâm vô cùng. Không phải chỉ trong một hai ngày hay một hai tháng mà có thể đạt đến cảnh giới này. Nhất định phải âm thầm tu luyện ít nhất hai ba năm mới có thể ngưng kết kiếm mang tinh thuần như vậy.

Thế nhưng, Diệp Tiểu Xuyên chưa đầy mười sáu tuổi. Hắn rốt cuộc làm được như thế nào? Chẳng lẽ hắn là thiên tài tu chân ngàn năm mới gặp?

Khi nhìn thấy Diệp Tiểu Xuyên chỉ với một chiêu Càn Khôn Nhất Kiếm đã phá vỡ kiếm võng lục sắc, đồng thời phá tan mộng ảo trong lòng không ít người.

Dưới đài, Tôn Nghiêu há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin nổi.

Tôn Nghiêu cảm nhận được, một kiếm vừa rồi của Diệp Tiểu Xuyên tuy không sánh được với uy lực Càn Khôn Nhất Kiếm của chính mình khi đã hoàn thiện, nhưng cũng không chênh lệch là bao.

Sau lần thua trước Diệp Tiểu Xuyên, trong lòng Tôn Nghiêu vẫn luôn không phục, nhất là sau khi sư phụ Vân Hạc đạo nhân tự mình nói với hắn rằng chỗ cổ quái của Diệp Tiểu Xuyên nằm ở chỗ chuôi cổ kiếm màu thanh sắc bí ẩn trong tay hắn. Điều này càng khiến Tôn Nghiêu thêm không phục.

Cho đến giờ phút này, sau khi chứng kiến Diệp Tiểu Xuyên một kiếm phá càn khôn, Tôn Nghiêu mới bàng hoàng tỉnh ngộ. Thực lực của Diệp Tiểu Xuyên chỉ sợ còn mạnh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.

Đặc biệt, Diệp Tiểu Xuyên mới tu đạo bảy tám năm, còn bản thân mình theo ân sư khổ tu mấy chục năm. Nếu để Diệp Tiểu Xuyên tu luyện thêm hai mươi năm nữa, chỉ sợ mình đã vọng trần mạc cập*.

*Thành ngữ 望尘莫及: vọng trần mạc cập. Ý nghĩa: nhìn thấy khói bụi của người cưỡi ngựa phía trước mà đuổi theo không kịp. Ví với sự việc bị tuột lại phía sau, không theo kịp người khác.

Bên ngoài đại điện, rất nhiều trưởng lão tiền bối đều kinh ngạc trước tạo nghệ cao siêu của Diệp Tiểu Xuyên trên Càn Khôn Nhất Kiếm.

Túy đạo nhân đã khóc, nước mắt tuôn đầy mặt. Qua nhiều năm như vậy, đệ tử ngỗ nghịch của mình, thì ra đã âm thầm trưởng thành. Còn bản thân làm sư phụ, lại vẫn coi hắn như một đứa trẻ con chưa dứt sữa.

Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến giọng nói của Tô Tiểu Yên của Phiêu Miểu Các. Nàng nói: "Ngày hôm trước ta xem qua danh sách, Diệp Tiểu Xuyên, đệ tử của Túy sư huynh, hẳn là chưa đầy mười sáu tuổi, tu đạo nhiều nhất mười năm. Thực sự không tầm thường! Mười năm mà có thể có tu vi cao như thế. Túy sư huynh, vào lúc ngài tu đạo được mười năm, tu vi hẳn là còn không bằng đệ tử này đó?"

Túy đạo nhân cười khổ, nói: "Ta? Lúc ta tu đọa được mười năm, mới tu đến cảnh giới Ngự Không mà thôi."

Đám người gật đầu.

Hầu hết các vị trưởng lão tiền bối ở đây, trong mười năm đầu tu luyện cũng chỉ đạt đến cảnh giới Ngự Không mà thôi. Chỉ một số ít đạt được cảnh giới Nguyên Thần, như Vân Khất U, nhập môn mười năm đã là đệ tử ưu tú xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Thương Vân Môn, là thiên tài ngàn năm khó gặp, phóng tầm mắt nhìn toàn thiên hạ cũng là tư chất nhất đẳng.

Thật không ngờ, Diệp Tiểu Xuyên tu đạo chưa đầy mười năm mà đã đạt đến cảnh giới cao như vậy. Từ uy lực kiếm mang mà Diệp Tiểu Xuyên vừa thi triển, ai cũng có thể nhận ra đây tuyệt đối không phải là thứ mà một đệ tử cảnh giới Nguyên Thần sơ kỳ có thể ngưng kết ra, ít nhất cũng phải là Nguyên Thần trung kỳ trở lên, thậm chí cao hơn.

Mấy vị trưởng lão ngoại phái như Mộc Trầm Hiền của Huyền Thiên Tông đều mặt xám như tro. Bọn họ không ngờ rằng thế hệ đệ tử trẻ tuổi xuất chúng của Thương Vân Môn lại nhiều như vậy!

Lúc này, Cửu Vĩ Thiên Hồ Yêu Tiểu Phu xinh đẹp dịu dàng, trong bộ bạch y tung bay, trầm lặng nói: "Không công bằng, không công bằng."

Tô Tiểu Yên mỉm cười nói: "Tiểu Phu cô nương, ngươi nói cái gì không công bằng?"

Yêu Tiểu Phu biểu lộ có chút khổ tâm, nhưng khóe miệng vẫn mang theo ý cười ôn nhu nhàn nhạt, nói: "Ba ngàn thế giới, ức vạn sinh linh, nhân loại các ngươi thực sự là thông minh. Nhất là trên con đường tu chân này, càng là thiên phú dị bẩm, hơn xa không phải Yêu Tộc chúng ta có thể so sánh. Chúng ta Bạch Hồ nhất tộc tu luyện mấy trăm năm, hơn ngàn năm mới có thể đạt tới cảnh giới mà nhân loại các ngươi bên trong tư chất thông tuệ, chỉ cần mấy chục năm, thậm chí mười năm liền có thể đạt đến. Diệp Tiểu Xuyên mười lăm mười sáu tuổi, một thân đạo hạnh, quyết không dưới đạo hạnh Hồ Yêu nhất tộc chúng ta khổ tu sáu trăm năm, thực sự là không công bằng!"