TRUYỆN FULL

[Dịch] Tiên Ma Đồng Tu

Chương 107: Thiên Đạo công tâm

Lời phàn nàn của Yêu Tiểu Phu cũng không sai. Nhân loại là loài thông minh nhất trong vạn vật, bằng không cũng không thể trở thành chúa tể của thế gian này.

Trên con đường tu chân, những người có tư chất tốt có thể đạt đến tầng bảy cảnh giới Xuất Khiếu hoặc tầng thứ tám Linh Tịch chỉ trong vài chục năm hoặc một trăm năm. Đây là điều mà Yêu Tộc nhất mạch hoàn toàn không thể sánh được.

Lấy Bạch Hồ nhất tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ làm ví dụ. Sau khi tu luyện trên dưới ba trăm năm, có thể ngưng kết ba đuôi, được gọi là Tam Vĩ Yêu Hồ. Như Tiểu Trì cô nương, đạo hạnh chỉ là Tam Vĩ Yêu Hồ cấp thấp, chỉ tương đương với tầng thứ năm cảnh giới Ngự Không Khống Vật của tu chân giả nhân loại mà thôi.

Tu luyện năm trăm năm, Yêu Hồ có thể tiến hóa thành Lục Vĩ Ma Hồ, đạo hạnh tương đương với tu chân giả nhân loại ở tầng thứ bảy cảnh giới Xuất Khiếu.

Muốn tiến hóa thành Cửu Vĩ Thiên Hồ như Yêu Tiểu Phu, e rằng cần tới hai ngàn năm, thậm chí hơn thế nữa cũng khó có thể làm được. Cửu Vĩ Thiên Hồ tương đương với tu chân giả nhân loại ở cảnh giới cao nhất, tầng thứ mười cảnh giới Trường Sinh.

Tuy nhiên, nhân loại có tư chất tốt chỉ cần mười năm để đạt đến tầng thứ năm Ngự Không Khống Vật, vài chục năm để đạt đến tầng thứ bảy cảnh giới Xuất Khiếu. Mà cảnh giới Trường Sinh tuy hiếm gặp nhưng không phải không có. Với trí thông minh của mình, nhân loại có thể đạt đến cảnh giới này sau vài trăm năm tu luyện, trong khi Hồ Yêu cần đến hàng ngàn năm.

Vì vậy, khi Yêu Tiểu Phu than vãn ông trời không công bằng, không ai phản bác.

Nhưng bất ngờ, Ngọc Cơ Tử, vốn ít nói, lại mỉm cười lên tiếng: "Tiểu Phu cô nương nói quá lời rồi. Người ta thường nói 'thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu'*. Trời sinh muôn vật, chúng sinh bình đẳng, làm sao có phân biệt giàu nghèo? Nhân loại chúng ta tuy có chút ưu thế trên con đường tu chân, nhưng dù tu luyện thế nào cũng không thể đạt đến cảnh giới Trường Sinh, thoát khỏi Luân Hồi, chỉ có thể sống lâu thêm vài trăm năm mà thôi. Trong khi đó, Yêu Tộc nhất mạch có tuổi thọ dài đằng đẵng. Một số Hồng Hoang Di Chủng, Man Hoang đại yêu có thể sống đến hàng vạn năm mà không chết, điều này là nhân loại không thể sánh được."

*天 地 不 仁, 以 萬 物 為 芻 狗: Trời đất không có lòng nhân, coi bách tính như chó rơm

Yêu Tiểu Phu sững sờ, sau đó nở nụ cười xinh đẹp, không có lời nào để phản bác.

Ngọc Cơ Tử nói không sai. Tu chân giả nhân loại, dù đạt đến đỉnh cao là tầng thứ mười cảnh giới Trường Sinh, cũng không thể thực sự trường sinh. Họ chỉ có thể sống thêm vài trăm năm mà thôi. Trong khi đó, Yêu Tộc có tuổi thọ hàng vạn năm,cuộc đời thất thập cổ lai hi của con người không thể so sánh được.

Bởi vì cái gọi là Thiên Đạo công tâm, thương thiên là công bằng. Cho nhân loại trí tuệ tuyệt cao nhưng lại thu đi tuổi thọ dài dằng dặc. Ngược lại, đối với Yêu Tộc nhất mạch, mặc dù đa số không thông minh, nhưng lại có tuổi thọ vô cùng dài lâu.

Xa không nói, lấy Hầu Vương lông trắng sống trong sơn cốc sau núi Thương Vân làm ví dụ, đã sống hơn 6000 năm, lâu hơn Yêu Tiểu Phu rất nhiều. Đây chẳng phải là trường sinh mà tu chân giả nhân loại hướng tới hay sao?

Một bên, Không Kiến Thần Tăng mặt lộ vẻ hiền hòa, chắp tay trước ngực, nhẹ nhàng tụng một câu Phật hiệu, nói: "A Di Đà Phật, Ngọc Cơ Tử đạo hữu quả nhiên là công tham tạo hóa, lĩnh ngộ trên Thiên Đạo, viễn siêu chúng ta, bội phục, bội phục!"

Ngọc Cơ Tử cười nhạt một tiếng, nói: "Đại sư quá khen, tại hạ cũng bất quá là thuận miệng nói vậy, thiên sinh vạn vật, chúng sinh bình đẳng chính là châm ngôn thiền ý của Phật môn, tại hạ ở trước mặt đại sư múa rìu qua mắt thợ, còn xin đại sư chớ trách."

Bên này mấy vị chính đạo tiền bối đang đàm luận về Thiên Đạo, một bên khác, trên lôi đài, Diệp Tiểu Xuyên cùng Trần Mạt đang chiến đấu, đã đến giai đoạn mấu chốt quyết định thắng bại.

Sau khi Diệp Tiểu Xuyên phá vỡ lục sắc kiếm võng của Trần Mạt bằng chiêu Càn Khôn Nhất Kiếm, cũng không chọn tấn công tầm xa mà lao vào chiến đấu cận chiến với Trần Mạt so đấu kiếm pháp và thân pháp.

Nguyên nhân chủ yếu là Diệp Tiểu Xuyên vừa chịu một chiêu Thái Ất Thần Chưởng của Trần Mạt, bị thương không nhẹ, nếu so đấu chân nguyên pháp lực hơn phân nửa là không bằng Trần Mạc. Do đó, hắn chọn cách chiến đấu cận chiến tương đối am hiểu hơn.

Thân pháp Vô Hình Huyễn Ảnh như ảo như thật, linh động phiêu dật hơn nhiều so với khi đối đầu với Hồ Đạo Tâm ở vòng thứ nhất.

Trần Mạt bất ngờ gặp Diệp Tiểu Xuyên thay đổi phong cách chiến đấu, từ yếu đuối trở nên mạnh mẽ phản đòn bằng thân pháp ảo diệu. Lập tức, có chút trở tay không kịp. Thế cục song phương trên đài dần dần thay đổi, chỉ thấy Trần Mạt cầm thanh tiên kiếm tỏa ra lục quang đứng giữa võ đài, trong khi Diệp Tiểu Xuyên lại biến mất một cách thần bí.

Thân thể Diệp Tiểu Xuyên ẩn hiện liên tục, mỗi lần xuất hiện lại ở một vị trí khác nhau. Lúc trước hắn còn chém kiếm ngay trước mặt Trần Mạt, nhưng ngay sau đó đã xuất hiện sau lưng Trần Mạt.

Đám người chỉ nghe tiếng va chạm lốp bốp của hai thanh kiếm. Trong vòng mười mấy hơi thở ngắn ngủi, hai người đã ra đòn hơn trăm chiêu. Động tác của Diệp Tiểu Xuyên nhanh vượt mức bình thường.

Lúc này Trần Mạt thầm kêu khổ trong lòng. Hắn đã biết thân pháp của Diệp Tiểu Xuyên quỷ dị khó lường, đã chuẩn bị tâm lý trước khi đấu pháp. Lúc nãy, Diệp Tiểu Xuyên rõ ràng thi đấu không tốt, khiến Trần Mạt còn tưởng rằng mình đánh giá cao hắn. Không ngờ, sau khi chịu một chiêu Thái Ất Thần Chưởng của Trần Mạt, Diệp Tiểu Xuyên như thoát thai hoán cốt, khí thế hoàn toàn khác biệt so với lúc trước, khí thế trùng thiên.

Khi thực sự đối mặt với thân pháp Vô Hình Huyễn Ảnh quỷ dị khó lường của Diệp Tiểu Xuyên, Trần Mạt liên tục kêu khổ trong lòng. Cũng may đạo hạnh của hắn cao thâm. Nếu đổi lại là đệ tử trẻ tuổi có tu vi thấp hơn, chỉ sợ họ không thể chống đỡ được bộ công pháp lộn xộn nhưng quỷ dị khó lường của Diệp Tiểu Xuyên.

Diệp Tiểu Xuyên thi triển thân pháp kết hợp với Cửu Cung Bát Bộ bí truyền của Thương Vân Môn. Nhưng thân pháp này có nhiều biến ảo hơn so với Cửu Cung Bát Bộ của Trần Mạt, khiến Trần Mạt không thể tìm ra điểm yếu hay sơ hở.

Lúc này, Trần Mạt mới hiểu ra Hồ Đạo Tâm thua Diệp Tiểu Xuyên ở vòng thứ nhất là không hề oan uổng!

Trên lôi đài, Diệp Tiểu Xuyên càng đánh càng hăng. Cổ kiếm Vô Phong trong tay dường như cũng cảm nhận được sự biến đổi kịch liệt trong nội tâm chủ nhân. Từng đạo kiếm mang màu xanh đen rực rỡ từ minh văn đồ án cổ lão trên thân kiếm tỏa ra, bao phủ Diệp Tiểu Xuyên trong ánh sáng xanh, khiến cơ thể hắn gần như hòa vào hào quang.

Bây giờ, Diệp Tiểu Xuyên đã gạt bỏ mọi phiền muộn ra sau đầu, không còn suy nghĩ đến việc tàn hồn của bạch y nam tử Kiếm Thần tiền bối, dung nhập vào cơ thể mình có ẩn chứa ý đồ xấu xa hay không.

Chân nguyên trong cơ thể cùng chiến ý ẩn náu trong cổ kiếm bấy lâu nay bỗng bùng phát. Hắn như biến thành một con người khác, trở thành một thiếu niên lang với kiếm pháp độc bộ thiên hạ.

Tiếng va chạm vang lên liên hồi, như một tràng pháo nổ tung bên tai mọi người. Tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn Diệp Tiểu Xuyên bất ngờ phản kích, nhìn những tia sáng màu xanh đen trên lôi đài từng điểm từng điểm áp chế hào quang màu xanh lục.

Khoảnh khắc này, có lẽ càng kéo dài, trong lòng mọi người đều hiện lên một câu hỏi: " Diệp Tiểu Xuyên này rốt cuộc là quái thai gì? Tuổi chưa qua mười lăm mười sáu, sao lại hành vi cao thâm như vậy?"