Trên quảng trường, đông đảo người vây quanh lôi đài.
Bọn người Chu Trường Thủy ân cần nắn vai, xoa chân cho Diệp Tiểu Xuyên, miệng không ngừng động viên cổ vũ.
Nhưng mà, lời nói của họ dần dần mang một âm điệu khác.
Một lúc sau, Nguyên Dương Chân thay đổi giọng điệu, nói: "Tiểu Xuyên lão đại, tục ngữ có câu giữ lại núi xanh, không lo gì không có củi đốt. Ta hiện đã lọt vào nhóm mười, đã sớm hoàn thành mục tiêu. Cuộc tỷ thí này không cần quá để ở trong lòng."
Dương Tuyền Dũng gật đầu tán thành: "Nguyên sư huynh nói chí phải. Chúng ta cần nhìn xa trông rộng, một ao một trì được mất trước mắt có là gì so với trận đấu pháp Đoạn Thiên Nhai nửa năm sau? Nếu trận này ngươi bị con cọp cái đánh bị thương đến căn cơ, e rằng phải mất vài tháng mới hồi phục. Lúc đó, Đoạn Thiên Nhai tỷ thí đấu pháp coi như bỏ."
Chu Trường Thủy lên tiếng: "Đúng vậy. Dù sao đây cũng chỉ là đệ tử đại thí của Thương Vân Môn chúng ta, không cần phải tranh sống mái."
Triệu Sĩ Lâm nói: "Lão đại, thực ra chúng ta đều tin tưởng thực lực của ngươi hơn hẳn con cọp cái Cố Phán Nhi. Nhưng lão đại à, ngươi là nam nhân, sao lại chấp nhặt với nữ nhân? Cẩn thận bị người ngoài chê cười."
Trần Hữu Đạo gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, đúng vậy! Lời của mấy vị sư huynh sư đệ vừa rồi chính là ý ta muốn biểu đạt."
Tiểu Trì giận dữ, xòe tay ngọc chống lên eo thon của nàng, kêu lên: "Mấy người các ngươi có thể mong Tiểu Xuyên ca ca ta điểm cao được không? Ta nhìn cái gì Cố Phán Nhi kia cũng chỉ bình thường, kém xa Tiểu Xuyên ca ca!"
Diệp Tiểu Xuyên mừng rỡ, reo lên: "Tiểu Trì muội muội nói hay lắm! Coi như ta không uổng công thương yêu ngươi!"
Nào ngờ, Tiểu Trì lại bất ngờ xoy chuyển, nói: "Tiểu Xuyên ca ca, mẫu thân từ nhỏ đã dạy ta, có thể dùng lời nói giải quyết thì nagfn lần không nên động thủ,mọi người lấy hòa khí làm trọng, vạn sự đại cát. Bởi vì nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, lui một bước biển rộng trời cao, nhưng nghĩa khí đánh quyền thì người thua thiệt nhất là mình."
Diệp Tiểu Xuyên càng nghe càng cảm thấy không ổn, lên tiếng: "Khoan đã, sao ta cảm giác các ngươi không coi trọng ta nha? Chỉ cần con cọp cái kia chưa đạt đến tầng thứ tám cảnh giới Linh Tịch, ta đều nắm chắc chiến thắng nàng, lão đại của các ngươi có tuyệt chiêu!"
Diệp Tiểu Xuyên có thực sự sở hữu tuyệt chiêu nhiều người không biết hay không, giờ phút này thấy gia hỏa này tự tin tràn đầy nói khoác không biết ngượng, tất cả mọi người bắt đầu lo lắng.
Với khí phách ngạo mạn hiện tại, nếu Diệp Tiểu Xuyên lên lôi đài đối mặt Cố Phán Nhi, nàng ta có thủ hạ lưu tình hay không?
Nhìn thời gian đã gần đến, Diệp Tiểu Xuyên xua tay đuổi mọi người, thân hình vút lên không, vững vàng rơi vào tòa lôi đài bị vô số người vây chặt như nêm cối.
Sau khi thấy Diệp Tiểu Xuyên tung người lên cao, bên ngoài đám người xông ra một luồng hỏa diễm rực rỡ, bao quanh lấy Cố Phán Nhi, giống như Cửu thiên Thần điểu Phượng Hoàng trong truyền thuyết, chầm chậm đáp xuống.
Nhất thời, tiếng reo hò tán thưởng vang dội từ đám đệ tử xung quanh, nhao nhao khen ngợi Cố Phán Nhi một chiêu này khống chế pháp thuật hỏa diễm một cách hoàn hảo.
Diệp Tiểu Xuyên chỉ vào đám người đang reo hò xung quanh, lớn tiếng quát: "Đây mà là lợi hại sao? Im miệng hết cho ta! Lũ dế nhũi chưa từng trải việc đời!"
Trận tỷ thí này, hầu hết mọi người đều xem trọng Cố Phán Nhi, nhưng vẫn có một số ít người hy vọng Diệp Tiểu Xuyên sẽ lại một lần nữa tạo nên kỳ tích.
Nếu trận chiến này Diệp Tiểu Xuyên có thể đánh bại Cố Phán Nhi, chuyện này không thể nghi ngờ chính là người sáng tạo ra lịch sử, không chừng có thể lưu truyền đến ngàn năm sau, vẫn được đệ tử Thương Vân Môn đời sau say sưa nhắc đến.
Cố Phán Nhi khoác lên mình bộ quần áo đỏ rực rỡ như lửa, đối mặt với thiếu niên lang bất cần đời trước mặt, giữa hai hàng lông mày bớt đi vài phần kiêu ngạo thường ngày, thay vào đó là vài phần ngưng trọng.
Sáng hôm nay, sư phụ Tĩnh Huyền sư thái của nàng đã dặn dò cẩn thận thanh tiên kiếm màu xanh cổ quái trong tay Diệp Tiểu Xuyên, có khả năng là một Huyết Luyện pháp bảo cao cấp.
Điều này khiến Cố Phán Nhi vô cùng chấn kinh.
Lúc này, khi nàng đối mặt với Diệp Tiểu Xuyên trên lôi đài dưới sự chú ý của vạn người, sắc mặt nàng tuy bình tĩnh nhưng trong lòng lại dời sông lấp biển, cảm giác như mọi thứ trước mắt đều hư ảo như mơ, không chân thật.
Chỉ vài tháng trước, chính tên gia hỏa này đã lén lút lẻn vào khuê phòng của nàng trộm đồ, bị nàng phát hiện đánh cho hai mắt bầm đen.
Mười ngày trước, tại Tư Quá Nhai sau núi, nàng đã quyền đấm cước đá cho hắn một trận, nhưng hắn lại không hề có khả năng chống trả.
Cố Phán Nhi không thể nghĩ ra vì sao đạo hạnh của Diệp Tiểu Xuyên lại tiến bộ nhanh đến vậy. Dùng "đột nhiên tăng mạnh" hay "tiến triển cực nhanh" để hình dung cũng không quá lời.
Nếu không có tu vi vô cùng thâm hậu, chỉ dựa vào một món pháp bảo, Cố Phán Nhi không tin Diệp Tiểu Xuyên có thể lọt vào nhóm mười người mạnh nhất trong đấu pháp.
Lúc này, đủ loại ân oán trước đây đồng thời quanh quẩn trong lòng Diệp Tiểu Xuyên và Cố Phán Nhi trên lôi đài. Có lẽ, giống như Diệp Tiểu Xuyên đã hào khí ngất trời nói với sư phụ hắn vào sáng nay khi ăn sáng, hôm nay, không phải hắn bị nâng xuống thì chính là Cố Phán Nhi bị nâng khỏi lôi đài, không có kết quả thứ ba.
Thời gian dần trôi qua Diệp Tiểu Xuyên đem tâm tư thu hồi lại, không còn đi tranh luận tốt xấu với đệ tử quan chiến dưới đài, mà là đem ánh mắt rơi vào trên người Cố Phán Nhi.
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ cùng khí chất sắc bén của Cố Phán Nhi, Diệp Tiểu Xuyên bỗng dưng cảm thấy tâm thần rung động.
"Phải thừa nhận rằng, con cọp cái này muốn dáng người có dáng người, nơi nào cần lồi thì tuyệt đối không lõm, cần lõm thì tuyệt đối không lồi. Khó trách có thể cùng nữ cường đạo Vân Khất U kia liệt vào Thương Vân tuyệt đại song kiều. Đáng tiếc, tính tình của nàng lại dữ dằn. Nếu có thể đoan trang hiền thục như sư tỷ Ninh Hương Nhược của nàng thì quả thực hoàn hảo! Nói đến Ninh Hương Nhược, các sư muội của nàng ở tiểu trúc Nguyên Thủy cũng đều là những mỹ nhân..."
Đại chiến sắp đến, Diệp Tiểu Xuyên bỗng nhiên hồn bay lên chín tầng trời, lại ở trong lòng bắt đầu bình luận dung nhan chúng nữ đệ tử của Thương vân Môn.
Từ Cố Phán Nhi đến Ninh Hương Nhược, tư tưởng một đường bay đi, ngay cả hình dạng chúng nữ đệ tử của bốn mạch khác của Thương Vân Môn cũng không buông tha.
Đến cuối cùng, trong suy nghĩ hèn mọn của hắn lại hiện lên Hà tiên tử Thượng Quan Ngọc và Thủy tiên tử Bách Lý Diên trong Lục tiên tử trên Luân Hồi Phong.
Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra trong lòng hắn luôn muốn làm điều gì thì hết lần này đến lần khác hắn không biết giữ gìn hình ảnh, không hề e dè, nói chính xác là không hề che giấu chút nào, thỉnh thoảng trên mặt còn hiện ra vẻ mặt hèn mọn hạ lưu, suýt chút nữa là nước miếng chảy ra miệng.
Đứng đối diện hắn là Cố Phán Nhi, khi nhìn thấy tên gia hỏa này dùng ánh mắt háo sắc ngắm loạn trên người mình không chút kiêng kỵ, một lúc sau hắn lại lộ ra vẻ mặt bỉ ổi.
Trong lòng Cố Phán Nhi giận dữ, không cần đoán cũng biết, trong lòng tên háo sắc giờ phút này tuyệt đối là nghĩ đến chuyện xấu xa.
Nàng quát: "Diệp Tiểu Xuyên, đừng cho rằng ta không biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì, có tin ta móc hai tròng mắt của ngươi xuống không!"
Tiếng gào thét to của nàng đã kéo hồn bay lên chín tầng mây của kẻ hèn mọn không có ý tốt nào đó. Theo bản năng, hắn ta đưa tay lau đi nước bọt trên khóe miệng.
Hắn lên tiếng: "Nhiều người muốn móc mắt ta như vậy, ngươi tính là cái gì? Hôm nay, Diệp Tiểu Xuyên ta sẽ phá vỡ quy củ không đánh nữ nhân, giáo huấn con cọp cái nhà ngươi một chút!"
Lần này, Cố Phán Nhi lại ngoài dự đoán không hề nổi nóng, nàng lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Vậy còn phải xem bản lĩnh của ngươi."