Mưa như trút nước.
Liễu Diễm bồi đao này đến đao khác, kể cả vị võ sư Phá Bách quỳ rạp xuống đất, cô cũng bồi đao liên tục, sợ bọn họ chưa chết.
Đây là kinh nghiệm.
Trên chiến trường không chịu chém bồi vài chục nhất, rồi bị đối thủ phản sát diễn ra rất nhiều. Từ khi siêu năng xuất hiện, có cả siêu năng lực đặc biệt dù trái tim đã ngưng đập vẫn còn sống, có đôi khi đối phó siêu năng giả, hận không thể đốt cháy bọn chúng thành tro bụi.
Kết thúc chém bồi.
Liễu Diễm không bị thương, chỉ là vừa nãy lao vào quá nhanh, lỡ trúng vài chiêu, bị thương vài chỗ, đây không tính là bị thương.
Cô nhìn về phía Lý Hạo, cứ như lần đầu biết hắn.
Lúc trước đối chiến Chu Hạ, Lý Hạo đã biểu hiện tính cách cực kỳ máu lạnh, xấu xa, nhưng lúc này bọn họ đang ở thế yếu, nghịch cảnh.
Trong tình huống như vậy, kẻ mới vừa bước vào Trảm Thập, vậy mà cũng phản sát.
Hơn nữa... hắn thành công!
Một vị võ sư Phá Bách, nếu không phải do chủ quan, không coi thường Lý Hạo, thì dù ba người liên thủ, xác suất lớn cũng là bị đối phương đánh cho chết cả đoàn.
Trần Kiên lúc này đang mơ mơ màng màng, đã thụ thương.
Trước đó gã phòng thủ ở phía sau, những võ sư này cũng có súng ống, gã bị đạn bắn trúng. Nhưng gã da dày thịt béo, dù sau lưng và mông trúng đạn, gã vẫn trực tiếp moi đạn ra, giống như không hề cảm giác đau đớn, cũng đang nhìn Lý Hạo.
Hai người thật sự đã làm được!
Mà Lý Hạo nhìn vào những xác chết này, bèn rơi vào trầm tư.
Nghĩ nghĩ, nhìn về phía hai người: "Còn lựu đạn không?"
Tất cả lựu đạn hắn mang theo đều đã ném sạch.
"Mai phục?"
Liễu Diễm lắc đầu: "Chỉ cần là võ sư thì đều có kinh nghiệm phong phú, sẽ không tùy tiện xem xét thi thể, đều có kinh nghiệm, lần này chỉ do quá xem thường em..."
Lý Hạo cười cười, hắn đang định nói không chừng có thể chơi xấu siêu năng giả.
Nhưng nghĩ lại thì... siêu năng giả có năng lực cảnh giác cao, hơn nữa năng lực nhiều, lựu đạn khó mà nổ không chết bọn chúng, còn lãng phí cơ hội.
"Vậy thì chôn xác xuống đất?"
Che giấu lúc nào hay lúc nấy, một đội võ sư chết hết, một khi bị kẻ địch phát hiện thì tầm quan trọng của bọn Lý Hạo sẽ tăng lên rất nhiều.
Cái này thì không cần Lý Hạo nhiều lời.
Liễu Diễm bồi đao xong, cũng bắt đầu bắt đầu ném xác xuống cái hố vừa bị lựu đạn phát nổ. Trần Kiên cũng đang giúp đỡ. Hiển nhiên, đây không phải lần đầu hai người này làm chuyện như vậy.
Lý Hạo đi lên hỗ trợ, 3 người nhanh chóng ném xác xuống hố, Lý Hạo thuận tay chôm luôn con dao găm đặt trong ngực của võ sư Phá Bách. Hắn phát hiện, có đôi khi tay không tấc sắt sẽ rất chịu thiệt.
Nhìn Liễu Diễm là biết, có dao găm trong tay thì dù là yết hầu của võ sư cũng có thể một dao cắt đứt!
Còn về những thứ khác, thì không ai cầm.
Thắng, trở về lại lấy.
Thua... cầm cũng chẳng để làm gì.
Trọn vẹn 10 vị võ sư, mặc dù chỉ có một vị Phá Bách, có thể trên thân những người này nhất định còn có tốt hơn đồ vật, có thể giờ phút này, mấy người đều không có tâm tư quản.
Mưa to rất có lợi với bọn hắn.
Máu nhanh chóng bị cuốn đi, dấu chân lưu lại, cũng cấp tốc tiêu tán.
Chờ ném toàn bộ xác vào trong hố, không bao lâu sau hố đã tích đầy nước, dưới tình huống bình thường nó sẽ biến thành một cái ao nhỏ, nơi này rất gần vùng ngoại ô, xuất hiện một vũng nước đọng cũng là chuyện rất bình thường.
Liễu Diễm cùng Trần Kiên bận rộn, nên không nói chuyện.
Trong bóng tối, nhờ ánh trăng yếu ớt, 3 người miễn cưỡng có thể nhìn thấy nhau.
Mưa to như vậy không che được vầng trăng khuyết trên bầu trời.
Vừa trong trẻo, lại lạnh lẽo!
Thu thập xong, Liễu Diễm đứng dậy, ngoắc ngoắc, Trần Kiên vội đuổi theo, Lý Hạo cũng đi theo, 3 người lại tiếp tục tiến lên trên con đường bùn đất.
Liễu Diễm vừa đi vừa nói: " Đi đến địa điểm chỉ định, nhà kho ở chân núi Thiên Vương!"
"Bọn chúng biết chúng ta sẽ chôn thuốc nổ..."
Lý Hạo nhắc nhở một câu, chắc chắn biết.
100%!
Nếu không, bọn chúng cũng sẽ không ngăn cản bên mình ra thành.
"Không sao!"
Liễu Diễm giờ có vẻ như muốn tiết lộ gì đó cho Lý Hạo, dưới nước mưa cọ, ánh mắt vẫn lạnh như băng, lại mỉm cười với Lý Hạo: "Lão đại không dễ dàng để chúng đoán được như vậy! Nhưng em thì có thể biết một chút, em nhớ kỹ là được, khi đến nơi đó, chúng ta sẽ có vốn liếng để ngăn cản siêu năng!"
Ngăn cản siêu năng?
Lý Hạo không hiểu, nhưng có thể đoán được Lưu Long còn có kế hoạch khác.
Vị đội trưởng đội chấp pháp tọa trấn Ngân Thành, năng lực còn mạnh hơn tưởng tượng.
Mặc dù không biết lúc này ông ta đang ở đâu, có xảy ra chuyện gì hay không... nhưng ít ra không thấy xác, tất cả mọi người đều sẽ không tin ông ta đã chết.
"Nhanh chân lên! Nhân lúc chúng còn chưa kịp phản ứng, mau chạy tới đó! Trong suy nghĩ của chúng, những võ sư này đủ để bắt được chúng ta!"
"Được!"
3 người chạy như bay trong bóng tối.
Tốc độ của Trần Kiên chậm nhất, còn chậm hơn cả Lý Hạo.
Dù sao gã cũng bị đạn bắn trúng, vết thương còn đang chảy máu, chạy một lúc thì Trần Kiên thấp giọng nói: "Hai người chạy tiếp đi, tôi sẽ đoạn hậu! Mai phục sẵn tại nơi này, nếu có người đuổi tới, tôi sẽ giết chết bọn chúng!"
Tốc độ của hắn quá chậm, thậm chí còn không bằng Lý Hạo, nếu cứ tiếp tục như thế sẽ liên lụy Liễu Diễm và Lý Hạo.
Không bằng lưu lại một mình chiến đấu!
Còn về việc rời đi... gã không có ý nghĩ này.
Nhiệm vụ của tiểu đội Liệp Ma còn chưa hoàn thành, rời đi chính là đào binh.
Mà giờ khắc này, Lý Hạo vỗ vỗ đầu, bèn nắm lấy tay gã, một dòng nước ấm chạy mạnh vào trong cơ thể của Trần Kiên, khiến gã nao nao.
"Không có gì, chỉ là nội kình đặc thù do lão sư truyền!"
Trần Kiên nghi hoặc, nhưng không nói gì.
Gã cũng cảm nhận được chỗ tốt của cỗ năng lượng này, vết thương lập tức hết đau, lượng lớn nội kình trước đó tiêu hao, giờ cũng đang nhanh chóng khôi phục.
Lý Hạo có bí mật.