Vùng ngoại ô phía bắc.
Ba người Lý Hạo chạy cực nhanh, mặc dù tiêu hao rất lớn nhưng khôi phục cũng rất nhanh.
Tiếng súng trong thành, họ nghe thấy.
Bước chân Liễu Diễm hơi đình trệ, quay đầu nhìn thoáng qua Ngân Thành ở phía sau, lộ ra một nụ cười mà không thể nói là trào phúng pha chút thổn thức.
Chung quy Tuần Kiểm Ti vẫn ra tay.
Ở Ngân Thành, có thực lực phát động nhiều người cầm súng uy hiếp như vậy, cũng chỉ có gã mập của Tuần Kiểm Ti.
“Lão đại sắp thoát khỏi khốn cảnh!”
Liễu Diễm nhanh chóng nói một câu.
Gã mập mạp kia cố kỵ quá nhiều thứ, có lẽ sẽ không dễ dàng động thủ, nhưng ít nhất cũng có thể bảo đảm Lưu Long sẽ không bị giết ở trong thành.
“Tuần Kiểm Ti?”
Lý Hạo cũng phản ứng lại, có chút ngoài ý muốn.
Tuần Kiểm Ti cũng nhúng tay vào?
Đây đích thật là điều hắn không nghĩ tới.
“Ừm, hẳn vậy!"
Liễu Diễm tiếp tục chạy, vừa chạy vừa thấp giọng nói: “Gã mập của Tuần Kiểm Ti là cấp trên của chúng ta, cậu cẩn thận một chút, đừng để bị gã bán mà còn đếm tiền cho gã, gã không phải là người tốt!”
Lý Hạo đã gặp qua Mộc Sâm!
Hắn vào làm chưa được mấy ngày, Mộc Sâm đã từng đích thân đến thăm hắn, còn khen ngợi nữa. Gã là một người rất hiền lành, thanh danh ở Tuần Kiểm Ti cũng rất tốt.
Chỉ là Lý Hạo không ngờ tới, thường ngày Mộc Sâm hay im lặng, đêm nay lại dám nhúng tay vào chuyện của siêu năng?
”Ti Trưởng cũng là võ sư? Hay là siêu năng?”
“Võ sư!”
Liễu Diễm nhanh chóng trả lời: “Siêu năng giả hầu như đều ở Tuần Dạ Nhân, bình thường lưu lại Tuần Kiểm Ti đều là người bình thường, đại bộ phận Ti trưởng đều là võ sư, cũng có một phần không phải mà là người bình thường thuần túy.
Lý Hạo không hỏi nữa.
Giờ phút này, cũng không phải lúc để hỏi.
Ba người tiếp tục lao nhanh.
Một lát sau, nhìn qua một bãi cỏ hoang, hơn một 1000 mét về phía trước, đó là một nhà kho lớn.
Lại phía trước nữa, mơ hồ có thể nhìn thấy hình thức ban đầu của một ngọn núi.
Đó là Thiên Vương sơn!
Chính là địa điểm mà Lưu Long lựa chọn lần này, Lý Hạo không rõ vì sao lại phải tập hợp ở đây, nhưng lúc này hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Lưu Long.
Sắp đến rồi!
Mà đúng lúc này, Liễu Diễm bỗng nhiên ngồi xổm xuống trong bụi cỏ hoang.
Trần Kiên cũng nhanh chóng ngồi xổm xuống, hai người trực tiếp kéo Lý Hạo ngồi xổm xuống.
Không có động tĩnh!
Lý Hạo nhìn quanh một vòng, không phát hiện ra bất cứ thứ gì.
Tuy nhiên, hắn tin vào phán đoán của Liễu Diễm, cho nên cũng không nói tiếng nào, ngồi xổm trong bãi cỏ hoang cao tới đầu người, mưa vẫn tiếp tục, át đi thanh âm của bọn họ đè lên cỏ hoang.
Cứ như vậy, qua khoảng 30 giây, trong đêm mưa, bỗng nhiên vang lên một tiếng súng!
Mưa lớn át đi tiếng súng, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng trầm đục đó.
Liễu Diễm không nói gì, chỉ ngồi xổm thấp hơn.
Trần Kiên ra hiệu cho Lý Hạo, Lý Hạo hiểu ý rồi, vóc người cao gầy... Ngô Siêu!
Là bọn Ngô Siêu tới rồi!
Đám Ngô Siêu, Vân Dao rời đi tiếp ứng đội trưởng mà mãi không xuất hiện, Lý Hạo cũng lo lắng bọn họ xảy ra chuyện, hiện tại xem ra vẫn còn sống, chỉ là hình như bị người ta nhắm vào.
“Gâu gâu gâu!”
Trong đêm mưa, một con chó đen cũng sủa lên không ngừng, mơ hồ truyền vào tai Lý Hạo.
Hắc Báo!
......
Giờ phút này, sắc mặt Ngô Siêu trắng bệch, không ngừng thở dốc kịch liệt.
Giờ phút này, y đã ôm không nổi Vân Dao, kéo không nổi Hắc Báo.
Lúc này, Hắc Báo còn có chút tinh lực, không ngừng thấp giọng gầm gừ, hình như đang uy hiếp cái gì đó.
Kính mắt của Vân Dao, đã sớm bị cô ấy bỏ lại.
Cô ấy không nhìn thấy Hồng Ảnh!
Nhưng cô ấy có thể biết Hồng Ảnh ở đâu, phương hướng Hắc Báo sủa, chính là vị trí của Hồng Ảnh.
Dù Vân Dao không cao lắm nhưng giờ phút này vẫn đeo rương thuốc của mình.
Nhìn thoáng qua Ngô Siêu, Ngô Siêu bị thương!
Có Siêu năng giả luôn đi theo bọn họ!
Nhưng đại bộ phận đều bị đội trưởng dẫn đi, vốn chỉ có hai vị siêu năng giả đi theo bọn họ. Trước đó, trong thành xảy ra chuyện nên một vị rời khỏi, nên giờ phút này còn có một vị siêu năng giả một mực đuổi giết bọn họ.
”Cậu đi đến địa điểm tập hợp ...”
Ngô Siêu gầy yếu, trên mặt lộ ra một chút màu đỏ bừng, nước mưa từ trên đầu rơi xuống, xen lẫn từng sợi màu đỏ.
Đó là màu của huyết dịch!
Tay của y bị thương, hơn nữa còn không nhẹ.
Tốc độ của vị siêu năng đi theo phía sau gần bằng hắn, kỳ thật song phương vẫn chưa tới gần, nhưng vẫn đuổi nhau mãi. Cho dù bọn họ có Hắc Báo chỉ đường, nhưng cũng bị Hồng Ảnh nhập thể vài lần.
Ngô Siêu không phải Lưu Long, y không có biện pháp giống Lưu Long, dùng nội kình để làm huyết dịch sôi trào, bức Hồng Ảnh rời khỏi.
Y bị Hồng Ảnh làm bỏng từ bên trong, ngay cả đầu cũng bị đốt cháy.
Mưa rơi xuống, lấy đi từng sợi máu.
Vân Dao không nói gì, nhanh chóng mở hòm thuốc ra, lấy ra một quả cầu thủy tinh nho nhỏ nhét vào miệng y. Ngô Siêu cũng không nói gì, nuốt một ngụm, sau một khắc, sắc mặt càng thêm ửng hồng.
Không chỉ vậy, khí huyết của y cũng bắt đầu sôi trào, da trên cơ thể bị rách ra, máu chảy nhanh hơn nữa.
Vân Dao nhanh chóng giúp y xử lý vết thương một chút, trong tay tràn ra một cỗ năng lượng ba động nhàn nhạt, vết thương miễn cưỡng khép lại, thanh âm có chút mệt mỏi nói: “ Đi, đi tới điểm tập hợp, hậu quả chính cậu sẽ biết!”
Hậu quả gì?
Hậu quả của việc nuốt phải quả cầu thủy tinh kia!
Ngô Siêu cười, cười có chút u lãnh.
Hậu quả... Y đương nhiên là biết, quả cầu thủy tinh này là độc dược cũng là thuốc tốt, có thể kích thích tiềm năng tạm thời, nhưng trong thời gian dài người cũng bị phế đi.
Nhưng mà... Giờ phút này, ai lại quan tâm cái này đây?
Hình như lúc này Ngô Siêu khôi phục đến thời kỳ đỉnh phong, lực lượng, tốc độ trở về. Y một tay nắm Vân Dao, một tay nắm Hắc Báo, nhanh chóng chạy về phía nhà kho xa xa.
Tốc độ khôi phục lại đỉnh phong.
Một lát sau, một đạo thân ảnh chợt lóe lên, trên người mơ hồ toát ra hào quang màu lam.
Mặt quỷ đeo mặt nạ, là tên siêu năng giả kia đuổi theo.
Từ trong thành đuổi tới nơi này, gã cư nhiên không thể đuổi kịp Trảm Thập cảnh..... Tuy rằng tên kia cũng chỉ nhanh hơn một chút, có thể chạy lâu như vậy, cũng là ngoài dự liệu mặt quỷ.
“Con chó kia...”
Vốn dĩ gã không thèm để ý đến, nhưng giờ phút này, mặt quỷ màu u lam có chút nghi hoặc.
Hắn cảm giác, có thể con chó kia có chút đặc thù, hình như đối phương có thể nhìn thấy Hồng Ảnh mà người thường không nhìn thấy được.
Hồng Ảnh nhiều lần đuổi giết, áp sát đối phương. Kết quả phần lớn đều bị tránh đi, liền chỉ có đả thương Ngô Siêu được một lần.
Theo lý thuyết, Trảm Thập cảnh không thể tránh thoát Hồng Ảnh.
Ngay cả Lưu Long cũng không thể tránh được, chỉ có thể ngạnh kháng!
Nhưng con chó đen đó... Thật thú vị.
“Một con chó đen muốn thành tinh?”
"Hay là nói, con chó đen đó vốn đã đặc biệt?"
Mặt quỷ màu u lam cũng không hiểu, Hồng Ảnh rất đặc thù, kỳ thật mặt quỷ bọn họ cũng không phải quá hiểu rõ, tuy rằng gã nắm giữ một Hồng Ảnh, không có nghĩa là cái gì gã cũng biết.
Giờ phút này, một cỗ thần bí năng trên người gã dao động nhàn nhạt, tiếp theo, Hồng Ảnh nhanh chóng hiện lên, lại đuổi theo phương xa.
......