TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 137: Nhật Diệu (4)

Mà Lý Hạo, tốc độ cực nhanh, ngay lúc này, liền nhặt lấy thanh đao mà đối phương đang cầm, đâm xuống!

Không phải cổ họng, không phải đầu, mà là bả vai!

"A!"

Đối phương lần nữa kêu lên thảm thiết, lúc này, chỉ có một ý nghĩ, đau!

Đao của Lý Hạo, đâm vào thân thể, không thể kháng cự!

Bởi vì. . . Lý Hạo có thể thấy được.

Đúng vậy, đây mới là sở trường Lý Hạo, hắn có thể nhìn thấy thần bí năng, cho nên, hắn có thể nhìn ra, thần bí năng yếu nhất ở đâu trên người đối phương , ít nhất, cũng dễ dàng đột kích.

Trái tim của đối phương, cổ họng, xung quanh con mắt, đều phủ đầy thần bí năng, ngay cả lúc này cũng không tan đi.

Nếu lúc này đâm vào những điểm đó, Lý Hạo có thể sẽ bị thần bí năng làm cho bị thương.

Người bình thường, dù có là võ sư, lúc này cũng sẽ nghĩ đến điểm yếu đầu tiên.

Lý Hạo không!

Hắn đâm một đao vào bả vai không có thần bí năng che chở của đối phương , anh mắt tràn đầy dữ tợn và lạnh lùng, một đao xé toạc, trực tiếp chặt đứt cánh tay của đối phương!

Ngay tiếp theo, cơn đau làm cho thần bí năng của đối phương thêm tán loạn.

Lý Hạo lại rút đao đâm vào!

Lúc này, là phần eo.

"A!"

Đau đớn khiến đối phương kêu lên liên tục, vị siêu năng giả này không thể tin được, Lý Hạo mỗi một đao, vùa vặn đâm vào nơi phòng thủ yếu nhất của gã, gã chỉ còn lại một cánh tay, lúc này không thể bảo hệ hạ bộ nữa, miễn cưỡng bộc phát thần bí năng, ngưng tụ ra một thanh thủy đao, chém lên đầu Lý Hạo!

Dù là bị bóp nát ‘lão nhị’, chém đứt tay, xuyên thủng thận, tên này vẫn còn sức chiến đấu!

Siêu Năng giả Nguyệt Minh cảnh, sinh mệnh đúng là mạnh hơn Phá Bách nhiều.

Trước kia vị Phá Bách đó, bị công kích như vậy, sớm đã bị Lý Hạo giết chết.

Nhưng vị này, vẫn còn có thể phản kích.

Mà Lý Hạo, không định tránh đi, hắn tự có kế hoạch, không thể tránh, một khi tránh đi, bị đối phương phá vỡ Băng Tinh Tráo, siêu năng mạnh lên, đối phương sẽ không chết, một khi đào tẩu rồi, thì phiền phức lớn hơn nữa.

Hắn có tinh quang năng, chỉ cần không thiếu tay thiếu chân, thương thế nặng một chút cũng có thể hồi phục.

Cho nên, hắn để đối phương đâm vào bụng của mình, cơn đau nhứt làm hắn tụt hứng, nhưng Lý Hạo vẫn như trước dồn kình lực, hai tay giữ cổ của đối phương, một tay hướng lên, giữ chặt lấy tóc của đối phương, cái tay còn lại, cầm tiểu đao trong tay, một đao đâm thẳng vào sau cổ!

Thở dài một tiếng!

Ngay sau đó, một đao kéo dài, tiếng sắc nhọt truyền ra ngoài, dao găm cứng rắn cắt lìa gáy của đối phương!

"A!"

Lần nữa tiếng kêu thảm thương phát ra.

Thần bí năng của đối phương đều toán lạn, Lý Hạo liều mạng cầm lấy tóc của gã, lần nữa dùng dao găm xé rách miệng vết thương của gã, đã dùng hết lực toàn thân, rạch xuống thật mạnh!

Xoẹt!

Dao găm cũng bị nứt ra, cổ của đối phương đã bị Lý Hạo cắt đứt.

Huyết dịch bắn ra tung tóe!

Cái đầu, lập tức gục xuống, thiếu một nữa là rớt ra!

Cảnh tượng kinh hãi này, đã làm cho Lý Hạo cảm thấy không khoẻ.

Nhưng mà, hắn không hề bỏ qua.

Nội kình tuôn ra, cầm lấy tiểu đao lần nữa, một đao lại một đao đâm vào cơ thể, một đao lại một đao đâm thật đau đớn!

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài, có người khẽ quát: "Lý Hạo?"

Sát khí trong mắt Lý Hạo đều tan biến, cúi đầu nhìn thấy vị siêu năng giả kia đã đầu và thân ở hai nơ, khẽ nhíu mày, ném vật đang cầm trong tay đi, lau sạch vết máu dính trên người mình, lúc này mới cất bước ra khỏi rương hàng.

. . .

"Chết rồi?"

Bên ngoài rương hàng, bọn người của Liễu Diễm cảnh giác, thật cẩn thận tới gần.

Chờ đến lúc Lý Hạo bước ra, Liễu Diễm mới nhẹ nhàng thở một hơi.

Sau một hồi, mấy người bọn họ vội vàng nhảy vào rương hàng, nhưng Lý Hạo không đi vào.

Một lát sau, sắc mặt của Liễu Diễm và Vân Dao trắng bệch bước ra ngoài.

Mà Trần Kiên, cũng nhìn Lý Hạo bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ.

Ra tay. . . Thật sự quá tàn nhẫn!

Tiểu tử này, thật là tân thủ?

Đã đâm bao nhiêu đao đây?

Cả người phân thây rồi!

Đừng nói Liễu Diễm cùng Vân Dao, y nhìn thấy tóc gáy cũng dựng cả lên, khó có thể tưởng tượng, vừa rồi Lý Hạo đã làm những gì, là cầm lấy đầu của đối phương, một đao lại một đao đâm từng nhát sao?

Thật ác độc a!

Lúc này sắc mặt của Liễu Diễm cũng đã thay đổi, một lát sau mới khôi phục, thở hắt ra, nói khẽ: "Ngươi không sao chớ?"

Nguyệt Minh a!

Lại bị Lý Hạo giết chết!

Trước đó một vị Phá Bách cũng bị Lý Hạo đâm chết, đêm nay, tên này thực sự đã giết chết một Phá Bách, giết chết thêm một Nguyệt Minh, chiến tích như vậy, Trảm Thập cảnh thực sự có thể làm được sao?

Chỉ là hai người đều xem thường hắn, bỏ qua không đề phòng hắn. Đây là cần can đảm và cẩn trọng, cùng với tốt chất tâm lý cực kỳ mạnh mẽ, nếu không nối dối trước mặt cường giả, mặt không đổi sắc, giả trang cái gì thì giống y cái đó. . . Qủa thật không phải người bình thường có thể làm được, ngay cả Liễu Diễm sợ là cũng không làm được.

"Không có việc gì!"

Sắc mặt của Lý Hạo kỳ thật cũng trắng bệch, nhưng cũng rất nhanh khôi phục, nhe răng cười cười: "Bọn họ đều là người xấu! Tà ác vĩnh viễn không chiến thắng được chính nghĩa!"

"Chúng ta là chính nghĩa!"

Lý Hạo tự thôi miên bản thân, sau một lúc, đã khôi phục lại ý chí chiến đấu, cười ha hả nói: "Chính nghĩa tất thắng! Hành động chính nghĩa, trừ ma vệ đạo!"

Lúc này, hắn bỗng nhiên rất thích những lời này.

Chỉ cần ta đứng ở gốc độ chính nghĩa mà nghĩ, ta có giết hết bọn chúng, cũng là điều nên làm, là chuyện đương nhiên!

Thấy hắn khôi phục, Liễu Diễm một mặt an tâm, một mặt khác, lại càng thêm lo lắng.

Lo lắng tiểu tử này, thật sự trở thành biến thái.

Hoàn cảnh như này, hắn có thể nhanh chóng khôi phục. . . Trái tim này của hắn, đã lớn lên như thế nào vậy?

Cô ta là lão làng có kinh nghiệm thực chiến, khi vừa mới nhìn thấy tình cảnh bên trong, còn không thể chịu được.

Mà lúc này, thường ngày Vân Dao là nữ nhân dịu dàng, cũng không khỏi nói khẽ: "Lần này vẫn còn có thể sống được. . . Ta sẽ phục hồi tâm lý cho cậu."

Vân Dao cảm thấy, Liễu Diễm luôn nói bản thân biến thái, nhưng bây giờ cảm thấy Liễu Diễm sai rồi, đó là bởi vì vẫn chưa gặp được người biến thái hơn mà thôi.

Đó chính là Lý Hạo!

Người mới a!

Tên này, tâm lý không có vấn đề chứ?

Lý Hạo gật gật đầu: "Ừhm, cũng được!"

Hắn không ngại tiếp nhận sự trở giúp của đồng đội, khôi phục thì khôi phục a, kỳ thật Lý Hạo chẳng cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là vừa rồi có hơi khó chịu, bây giờ thì không nhìn thấy, thật ra cũng không có vấn đề gì đáng ngại.

"Lý Hạo, nếu lần này cậu có thể sống sót. . . Ta tin rằng, bất kể là siêu năng hay là lĩnh vực võ sư, sớm muộn gì cậu cũng sẽ có chỗ đứng!"

Lúc này, Vân Dao lại bổ sung một câu.

Ánh mắt mà cô ấy nhìn Lý Hạo, không giống với lúc trước nữa rồi.

Tên này nếu không chết, sẽ có thêm nhiều người mất ngủ đây.

Lý Hạo hình như có chút thẹn thùng, hơi lúng túng nói: "Vân tỷ, đừng nói như vậy, em chỉ là một Trảm Thập nhỏ nhoi, cũng không phải siêu năng, đúng là làm cho người khác xấu hổ mà. . ."

Mấy người cũng không tiếp tục nói chủ đề đó nữa.