Hách Liên Xuyên nhíu mày: “Viên Thạc, ngươi không khách khí với ta thì cũng thôi đi! Nhưng cũng nên lễ độ với Hách bộ trưởng một chút chứ, ngươi đừng quên, lúc ngươi khó khăn nhất, ai đã bảo vệ ngươi? Ngươi quên rằng lúc trước khi Hồng Nguyệt thúc ép giao người, ai đã ra tay đẩy lùi ông ta giúp ngươi rồi à? Ánh Hồng Nguyệt như vậy, ngay cả tổng bộ trung ương cũng phải kiêng nể, mà Hách bộ lại chịu áp lực lớn như vậy để bảo vệ ngươi đấy!”
“Mặc dù nói những năm nay, ngươi cũng vì Tuần Dạ Nhân mà thăm dò rất nhiều di tích, giúp Tuần Dạ Nhân lấy được không ít lợi ích, nhưng ngươi với tư cách là võ sư Đấu Thiên, ân oán phân minh, nếu như thật là cưỡng ép, ngươi chắc sẽ cam tâm làm không công sao?”
Trong chuyện này, đương nhiên là có một đoạn chuyện xưa.
Viên Thạc không phải đắc tội người bình thường, mà là thủ lĩnh Hồng Nguyệt, sức mạnh cường đại vô song.
Lúc trước mọi người tiếp xúc với lĩnh vực siêu năng không nhiều, không có nhiều cảm xúc, nhưng hôm nay ai nấy đều đã biết, Ánh Hồng Nguyệt đã hoàn toàn vượt qua Tam Dương, mà vào nhiều năm trước, ông ta cũng chắc chắn không còn yếu nữa.
Lúc đó Ánh Hồng Nguyệt vì muốn rửa nhục, đã đích thân đến Ngân Nguyệt hành tỉnh một chuyến, nhưng mà sau đó đã bị Hầu Tiêu Trần đẩy lùi, hai bên vẫn chưa trực tiếp giao đấu, Hầu Tiêu Trần đã chém chết 1 vị trình độ Hồng Nguyệt, khiến cho cường giả Trung Bộ đến giúp, như vậy mới dừng lại trận đại chiến bùng phát.
Viên Thạc hiếm khi có hơi phiền muộn, một lát sau mới lên tiếng: “Lão phu không phải là không cảm kích, năm đó Hầu Tiêu Trần giúp đỡ, ta vẫn luôn ghi nhớ, nếu không... ông cho rằng Tuần Dạ Nhân có thể lấy được lợi ích từ ta sao? Nhưng mà Hầu Tiêu Trần tài bao nhiêu, chẳng lẽ còn cần lão phu gọi ông ta một tiếng Hầu phụ thân à?”
“...”
Hách Liên Xuyên cạn lời, vẫy vẫy tay: “Bỏ đi, không còn gì để nói với lão già như ngươi, cũng chỉ ỷ vào chút tuổi tác mà ăn nói hàm hồ!”
Viên Thạc chẳng thèm đếm xỉa đến ông ta, Lưu Long muốn nói lại thôi.
Vương Minh liếc nhìn Mộc Sâm, xem chừng Mộc Sâm cũng không để ý đến, Vương Minh cũng im miệng không lên tiếng.
Chiếc xe kia là của Tuần Kiếm Ti.
Hình như đúng là cho Mộc Sâm lái!
Nhưng mà sau tối nay, chiếc xe này có lẽ không thể dùng được nữa... cái này không dễ nói trước.
Vương Minh vui mừng, bản thân hên là chưa mua xe, tốt xấu gì cũng là tiền, mua xe rồi, lỡ như Lý Hạo tìm mình mượn, vậy thì mình nên cho mượn hay không đây?
Mãi cho đến khi chiếc xe hơi uốn lượn, lái xe rời khỏi Tuần Kiếm Ti trên một tuyến đường rất đặc biệt, Mộc Sâm lúc này mới phát hiện hình như có gì đó sai sai, nói nhỏ với Lưu Long bên cạnh: “Lý Hạo này là vì phòng ngừa có kẻ theo dõi hay là cố ý lái như vậy?”
Lưu Long nhịn cả buổi, gật đầu: “Đúng!”
Mộc Sâm nhìn Lý Hạo một cái, một lúc sau mới lên tiếng: “Không sao, một chiếc xe thôi mà, cho Viên lão cũng được, dù sao... cũng là tiền của nhà nước!”
“...”
Lưu Long hết lời để nói, cũng lười chẳng muốn nói, xoay người bước đi.
Mộc Sâm còn muốn đi theo nói thêm vài câu, Lưu Long quay đầu nói: “Cuộc họp nội bộ của Tuần Dạ Nhân, ngươi có thể đi rồi, Mộc ti trưởng cứ đi theo ta làm gì?”
Đệch!
Qua cầu rút ván !
Mộc Sâm mắng thầm một câu, y thật ra muốn hỏi Lưu Long, tại sao... tại sao tên Lưu Long này, lại cho y cảm giác khác biệt đến vậy.
Hách Liên Xuyên tuy mạnh, nhưng ông ta không phải võ sư.
Mộc Sâm là võ sư!
Với tư cách võ sư, y có phần nhạy cảm hơn với sự biến đổi của võ sư, Lưu Long, Lý Hạo tối nay, y đều mơ hồ cảm thấy có chút không bình thường, Lý Hạo thì cũng thôi đi, ngay cả Lưu Long cũng thế, vậy thì thật là quá bất thường rồi.
“Lưu Long, có thời gian nói chuyện chút không?”
“Không rảnh!”
Lưu Long cũng chẳng thèm quay đầu.
Mặt Mộc Sâm đầy phiền muộn, mang theo chút không cam tâm, đại gia à, ông nói chuyện với tôi xíu đi mà.
Ông không phải là có đột phá gì đó chứ?
Không đến mức vậy chứ, tên Lưu Long ngu ngốc này, ngay cả thế cũng không cảm ngộ được, ông ta có biến hóa gì được đây?
Nhưng mà Viên Thạc sẽ chỉ điểm một vài chổ, có thể coi là vậy đi, thế cũng không phải là chỉ được một hai điểm thì có thể nắm giữ, huống chi Lưu Long nắm giữ được cũng không dùng, Cửu Đoán Kình ông ta giữ lại năm xưa cũng quá nặng rồi, ép buộc cảm ngộ ra, kì thực cũng không phải chuyện tốt, ngược lại thương thế của ông ta sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Cho nên Mộc Sâm chưa bao giờ nhắc đến điểm này, bởi vì y hiểu Lưu Long, ông ta một khi ngộ ra được thế, nhất định là không nhịn được mà đi thử nghiệm, lúc đó, ông ta sẽ thật sự bị phế hoàn toàn.
...
Trên xe.
Lý Hạo lái xe, miệng cũng không im được: “Lão sư, Hầu bộ trưởng rất mạnh sao?”
“Không rõ.”
Viên Thạc hình như vừa ngủ một lát, có khí nhưng vô lực: “Nhưng ông ta là một trong số những Tam Dương giai đoạn sớm nhất ở Bạch Nguyệt hành tỉnh, chẳng qua sau đó hình như bị thương, mấy năm nay luôn đóng ở Ngân Nguyệt, tiếng tăm cũng dần không bằng như trước nữa. Năm đó vẫn còn rất cường thế, tam đại tổ chức khi đó hoành hành ở Ngân Nguyệt, Hầu Tiêu Trần ra tay giết chết không ít, cái này mới gây kinh sợ cho bọn họ, nếu không Ngân Nguyệt cũng sớm loạn lên hết rồi.”
“Cho nên, là hắn bảo vệ lão sư?”
Lý Hạo cũng có lời muốn hỏi, quan hệ sư trò tốt như vậy, hỏi cũng chẳng sao.
Viên Thạc trông rất phức tạp, lát sau mới gật đầu: “Phải! Nhưng mà tên Hầu Tiêu Trần này... ta không thích ông ta lắm!”
“Tại sao?”
“Năm đó ông ta bảo vệ ta, với tính cách của lão sư cậu, đương nhiên là có ơn tất báo, thay Tuần Dạ Nhân góp thêm chút sức, làm công, thăm dò di tích, đó đều không phải việc gì, cũng sẽ không có lòng phản nghịch, dù sao mạng của ta cũng là được ông ta cứu về.”
Viên Thạc lại thở dài nói tiếp: “Nhưng tên đó, làm việc rất thích công khai giá cả rõ ràng, ông ta quy định, ta phải dò tìm 30 di tích thì mới tính là sạch nợ, nếu kiếm được hơn sẽ trả thù lao sòng phẳng cho ta... Vốn dĩ là cứu mạng trả ơn, ông ta cứ buột phải biến thành cuộc giao dịch mua bán ! Nếu ông ta đã nói như vậy, lão tử đây cũng không cần phải khách khí làm gì, vậy thì cứ nói chuyện công, chúng ta không bàn đến giao tình ơn nghĩa gì nữa.”
Hầu Tiêu Trần...