TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 282: Tấn cấp (6)

Viên Thạc thể hiện trình độ học thức cực kỳ cao thâm, giải thích từng nghi hoặc với Lý Hạo.

Cuối cùng lại nói: "Ngươi vốn cảm ngộ hình thức ban đầu thế của đại địa, úc này ta không nên để cho ngươi phân tâm, ngươi nên tiếp tục cảm ngộ sâu mới đúng, nhưng cơ hội quá hiếm có. Ta không tận mắt thấy một kiếm như thế, nhưng đã cảm thấy lực sát thương vô hạn, cộng thêm ngươi có thanh kiếm này, ta thật sự không đành lòng khiến ngươi từ bỏ một cơ hội như vậy."

Lý Hạo khẽ chớp mắt, hắn cũng không chỉ toàn bộ nghe lão sư.

Nhưng quả thật lão sư nói rất có lý.

Phong cách của một kiếm kia đơn giản đến khó tin, nếu mình cũng có thể chém ra một kiếm đó, thì cần gì phải sợ Ánh Hồng Nguyệt?

"Lão sư, vậy ta nên bắt đầu từ đâu?"

"Từ kiếm trong tay ngươi!"

Viên Thạc chỉ thanh kiếm trong túi của Lý Hạo: “Ngươi trước cảm ngộ vật thật, sau đó lại suy nghĩ sức mạnh của một kiếm kia, để cho nội kình của ngươi dần dần dung hợp một thể, hóa thành một thanh kiếm! Không đơn thuần là nội kình, còn có thế!"

"Khi thế của ngươi giống như kiếm, thì lúc đó ngươi đã thành công. Sơ bộ hoàn thành tất cả tu luyện của cấp độ Phá Bách, sau đó ngươi có thể từng bước cường đại, chính thức bước vào Đấu Thiên."

Lão giảng thuật toàn bộ quá trình tu luyện từ Phá Bách đến Đấu Thiên, giảng thuật rất kỹ càng, lão sợ không có cơ hội thứ hai giảng thuật cho Lý Hạo, thằng ranh này tiến bộ quá nhanh.

"Kiếm..."

Lý Hạo vuốt ve thanh tiểu kiếm kia, quá quen thuộc.

Thật quá quen thuộc.

Đeo hơn mười năm, luôn mang theo bên người, dù hắn nhắm cả hai mắt cũng có thể biết thanh kiếm trông như thế nào.

Cảm ngộ?

Cảm ngộ cái gì?

Hình dạng, hiển nhiên không phải.

Thứ mà lão sư muốn mình cảm ngộ chính là sát khí của kiếm, uy lực của kiếm, chiêu thức của kiếm.

Nhưng thanh kiếm này... không có lực công kích.

Hắn đang nghĩ thì tiểu kiếm trong tay có chút rung động.

Lý Hạo có chút kích động, bỗng nhiên cầm kiếm, nội kình ngoại phóng, tưởng tượng đến phong cách của một kiếm kia.

Đoạn thiên đoạn địa!

Kiếm trảm!

Ông!

Đoản kiếm cứ như thể phá vỡ hư không, một cỗ kiếm khí nhàn nhạt lan rộng, một kiếm chém ra, không biết Hắc Báo đã sớm chạy đi đâu rồi, Viên Thạc thì quan sát với ánh mắt sáng tỏ.

Bởi lão biết, học sinh này của mình nhất định có thể làm được.

Đương nhiên, giờ chỉ là bắt đầu thôi.

Sau đó, Lý Hạo mỗi một lần vung kiếm, đều sẽ bộc phát ra uy lực khác biệt.

Tiểu kiếm rất ngắn, cũng chỉ dài bằng chiếc đũa ngắn, nhưng ở trong tay của Lý Hạo, lại dần dần chém ra kiếm mang rất dài.

Đây là từ sự kết hợp giữa nội kình và tiểu kiếm.

Một lần, hai lần, ba lần...

Lý Hạo vung kiếm này đến kiếm khác, hắn nghĩ đến cảnh tượng mà mình nhìn thấy ở trong Bát Quái, chẳng những không hề quên một kiếm kia, ngược lại càng lúc càng rõ ràng.

Đang!

Ngay thời khắc này, tiểu kiếm hình như truyền ra một tiếng vang vui mừng, thân kiếm có chút chấn động, phát ra âm thanh kim loại trong trẻo.

Lý Hạo đột nhiên cầm kiếm đâm về phía Viên Thạc.

Cái này gọi là kiến thức chính xác thông qua thực chiến.

Viên Thạc cười, đứng dậy xuất quyền mãnh hổ tấn công.

Hai sư đồ nhanh chóng lao vào đánh nhau trong động đá vôi.

Viên Thạc không chính diện đón đánh, kiếm này quá sắc bén, dù lão có rất nhiều biện pháp giải quyết Lý Hạo, nhưng đây là chỉ dạy cho đồ đệ, không thể ra tay quá ác. Một lão sư am hiểu dạy đồ đệ, là hướng dẫn sở trường của học sinh, chứ không phải khiến học sinh không phát huy được sở trường.

"Kiếm là vua của binh khí, cũng không phải bảo ngươi làm quân tử, chỉ là khi xuất kiếm phải nhanh, phải ác, nhất kích tất sát, không để cho đối thủ đau khổ, chết dứt khoát, đây là hành vi quân tử..."

Lý Hạo suýt chút nữa té cái rầm!

Hắn đứng trơ ra như phỗng, lão sư, ngươi cũng đừng lừa dối học sinh.

Vua của binh khí, mà hiểu như vậy sao?

Xuất kiếm phải nhanh chuẩn hung ác, một kiếm giết kẻ địch nhân, kẻ địch không đau đớn, vậy gọi là vua của binh khí?

Viên Thạc tung quyền đánh bay hắn, cau mày nói: "Chỉ là cách so sánh thôi, ý nghĩa chính là ra phải nhanh chuẩn hung ác! Muốn một kiếm trúng vào chỗ yếu, một kiếm xử lý đối thủ, hiểu như vậy là được, không để kẻ địch đau đớn, cũng là quân tử, không đúng sao?"

"Ngươi cứ nghĩ như vậy là được rồi, hiện tại mục đích của ngươi chính là dùng một kiếm giết ta... nhanh lên!"

Lý Hạo không nói chuyện, xuất kiếm càng thêm nhanh.

Kiếm xuất ra, không một tiếng động.

Nhanh chuẩn hung ác!

Vô số kiếm đâm về điểm yếu hại trên thân của Viên Thạc.

Nội kình ngoại phóng, kiếm khí bạo phát, rõ ràng chỉ là tiểu kiếm dài bằng chiếc đũa ngắn, lại có thể đánh ra kiếm mang dài một mét.

...

Không biết hai sư đồ đã đối luyện bao lâu.

Lý Hạo càng thêm trầm ổn, càng thêm nhanh.

Giết!

Không cần lo lắng an toàn của lão sư, giết không chết lão sư.

Trong đầu, một kiếm kia vẫn đang quanh quẩn, vị kiếm khách tuyên bố muốn đoạn thiên đoạn địa, còn về Đoạn Thiên Thần Sư bị giết trước đó... hắn tính là cái rắm gì.

Ngay lúc một kiếm này quanh quẩn trong đầu hắn, đột nhiên nội kình bạo phát, một cỗ kiếm ý nhàn nhạt từ trong cơ thể bạo phát ra.

Xuất kiếm!

Cực kỳ nhanh nhẹn.

Ông một tiếng, phá vỡ không khí.

Viên Thạc tung chưởng đẩy ra tiểu kiếm, cũng bị kiếm mang làm cho trầy xước.

Lý Hạo dừng tay, nhìn về phía lòng bàn tay của lão sư.

Lòng bàn tay bị thương nhẹ, hoà vào lỗ máu trước đó.