Viên Thạc cũng dừng lại nhìn lòng bàn tay, nhìn lại Lý Hạo, tươi cười khẽ gật đầu: "Vẫn chưa hoàn toàn thành công, nhưng đã có tiến bộ rất lớn, chỉ cần kiên trì, không bao lâu sau, ngươi sẽ là Phá Bách viên mãn chân chính!"
Giờ Lý Hạo cũng nở một nụ cười rạng rỡ.
Đáng giá!
Đêm nay quá đáng giá.
"Đi thôi, đã tiêu hóa hết rồi, chúng ta nhìn xem có thể mở ra cửa đá kia hay không, nếu không có thể dùng đao kiếm để hấp thụ thêm năng lượng."
Viên Thạc bật cười, nhưng thật ra không có nhiều hy vọng mở được cửa đá.
Bởi vì lão phán đoán, có lẽ cần tập trung vũ khí của bát gia mới được.
Kiều Phi Long đã nhiều năm không thể mở được cánh cổng đá, hiển nhiên không thể dùng vũ lực để phá vỡ.
...
Hai sư đồ lại trở về đại điện.
Cửa đá đứng lặng bất động.
Lý Hạo cầm kiếm, Viên Thạc cầm thạch đao, trên cửa đá có chỗ lõm nho nhỏ.
Lý Hạo nhét tiểu kiếm vào chỗ lõm, nhưng có vẻ không ăn khớp.
Tương tự, thạch đao cũng không được.
Không tài nào phù hợp.
Viên Thạc nhìn một lúc, cẩn thận nghiên cứu hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: "Thật thú vị!"
"Ừm?"
"Càn Khôn Chấn Tốn, Ly Khảm Cấn Đoái."
Viên Thạc nói khẽ: "Kiếm của Lý gia, đao của Trương gia, nắm tay của Triệu gia, chân của Lưu gia, Vương gia nuôi con rùa đen lớn..."
Lão thì thầm vài câu: “Đây là Ly Hỏa vị, bọn Kiều Phi Long đều thu được hỏa năng, trong bát gia nhất định có binh khí của một nhà dính đến hỏa năng! Dựa theo bài dân ca, có thể là mai rùa của Vương gia... nhưng mai rùa chính là hệ phòng thủ, có thể là Thổ hệ."
Dứt lời, lão cau mày: "Chẳng lẽ mai rùa kia lại là vật phẩm siêu phàm Hỏa hệ?"
Không phải mai rùa, mà là chùy của Hồng gia, thương của Chu gia?
Lão nhìn kỹ chỗ lõm xuống kia một lúc, mới nói: "Lý Hạo, ngươi cảm thấy chỗ lõm này chỗ giống thứ gì? Mai rùa, hay là chùy?"
Cảm giác có chút tròn trịa, không phải mai rùa chính là chùy, không giống thương lắm.
"Chùy?"
Lý Hạo cũng nhìn kỹ hơn, hắn hiếu kỳ nói: "Lão sư, ý của ngài là..."
"Dạng cửa này... có thể có tám cái!"
Viên Thạc ánh mắt dị dạng: "Đều đang ở dưới mặt đất của Ngân Thành! Tám cửa đá, trong đó một cánh chắc tương ứng với kiếm, một cánh tương ứng với đao. Tám cảnh cửa, có lẽ phải cùng lúc mở ra, mới có thể thành công mở di tích."
Tám cảnh cửa!
Lý Hạo kích động: "Có tám nơi như thế này?"
"Đúng, ta vốn cảm thấy chỉ có một nơi, nhưng giờ xem ra không phải, nếu không đã có thể bỏ vào đao kiếm, nhưng không thể, cho nên cửa đá này không phải duy nhất, tám cửa hội tụ, hoặc tám cửa đồng thời mở ra, mới có thể mở ra di tích chân chính của bát đại gia!"
"Lát nữa ta cẩn thận nghiên cứu địa đồ Ngân Thành, sau đó âm thầm dò xét là biết."
Viên Thạc cười nói: "Giờ... hút năng lượng, rồi nhanh chóng rời đi, di tích này mở không ra được, tạm thời cứ phong tỏa, chờ kiếm năng hao hết, chúng ta lại đến hút, ta thấy rò rỉ không nhiều đâu."
"Lão sư, hay ta bỏ xuống chút máu..."
"Ha ha!"
Viên Thạc cười khẩy nói: "Thôi đi, ngươi thật sự cho rằng ngươi là người thừa kế duy nhất? Ban nãy ngươi cũng đã đổ máu, có phản ứng thì đã phản ứng từ lâu, 99% binh khí bát gia hợp nhất mới có thể mở ra nơi này."
Tám cảnh cửa!
Lý Hạo bỗng nói: "Lão sư, vậy những địa phương khác, không do Kiều gia khai quật, cho dù chúng ta mở không ra, vẫn có thể thu được rất nhiều chỗ tốt hay không?"
"Xác suất rất lớn!"
Viên Thạc cũng cười, cười có chút khác thường.
Có lẽ, sau đó sẽ phát tài.
Tài lớn chưa chắc nhưng tài nhỏ thì chắc chắn rất nhiều.
Đương nhiên, tiền đề là có thể tìm thấy bảy cánh cổng đá khác, trước mắt vẫn chỉ là phỏng đoán.
"He he..."
Hai sư đồ đồng thời nở nụ cười, không mở được cánh cửa này cũng không sao, nếu thật sự có thể phát hiện bảy chỗ khác, có thể sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Kiều Phi Long cũng có thể trở thành Tam Dương, còn nuôi dưỡng ba vị Nhật Diệu.
Chúng ta phát hiện 7 chỗ... có hay không có thể bồi dưỡng được 7 vị Tam Dương, 21 vị Nhật Diệu?
Mịa nó, thế thì có thể khai chiến với Tuần Dạ Nhân của Ngân Nguyệt hành tỉnh.
"Nhanh hấp thu đi, hấp thu xong rời đi, gần đây có rất nhiều người chú ý tới chúng ta, ta trực tiếp phong kín bên này, tránh để kẻ khác tra ra."
"Tốt!"
Lý Hạo lấy ra tiểu kiếm, bắt đầu vận chuyển Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, Viên Thạc cũng giống vậy, cứ hút chút năng lượng trước.
Về phần lấy đi năng lượng hỗn hợp, Lý Hạo còn chưa tìm được phương pháp tốt, không tìm được vật dẫn, hơn nữa thứ này phối hợp với năng lượng của Hồng Ảnh, cũng là đại sát khí.
...
Rất lâu sau, Lý Hạo hút không được nữa, hình như không còn năng lượng để hút nữa, tràn ra chút xíu, không đủ hút.
Hai sư đồ lựa chọn không hấp thu nữa.
Viên Thạc mang theo Lý Hạo rời khỏi đại điện, đánh ra một quyền, một tảng đá lớn bị lão đánh rơi xuống, Viên Thạc trực tiếp nâng lên, chặn kín cánh cửa sắt.
Chỉ bằng cách này, khó tránh khỏi sự dò xét của một số người.
Viên Thạc nhìn ra ngoài, cắn răng: “Lát nữa trực tiếp cho nổ toàn bộ khu vực gần đây, khiến cả tòa núi sụp đổ..."
"Lão sư, động tĩnh quá lớn, không tốt lắm?"
"Cũng đúng... thôi bỏ đi, lát nữa lại nghĩ biện pháp, nếu không sẽ rất dễ dàng bại lộ, dù thật sự bại lộ, ai cũng không thể mở ra."
Hai người cũng không có gì không bỏ, mang theo Hắc Báo, nhanh chóng rời khỏi hầm mỏ.
Lý Hạo quay đầu nhìn lại, nơi này... là của hắn.
Ai cũng không được đoạt!
Hắn thật tò mò không biết thứ sau cửa là cái gì, kiếm khách kia, nhìn vào phù điêu thì có lẽ đã tiến vào sau cửa... là toà cửa đá này sao?
Đáng tiếc, hôm nay hắn không còn biện pháp và thực lực để thăm dò.
"Hồng Nguyệt, có thể 6 binh khí của bát gia đã rơi vào tay của bọn chúng."
Lý Hạo nghĩ đến điều này, càng thêm thống hận.
Muốn giết ta chưa nói, còn cướp đi bảo vật nhà ta... bát gia một thể, người của những nhà khác đều không còn, bảo vật bát gia đương nhiên đều là của hắn.
Hồng Nguyệt đoạt bảo vật của những nhà khác, cũng chính là đoạt của hắn.
Nghĩ đến đây, Lý Hạo càng thêm phẫn hận.
Sớm muộn đánh chết các ngươi!
Viên Thạc thấy hắn cắn răng tức giận, còn tưởng rằng hắn không cam tâm, có chút bất đắc dĩ, thằng nhóc này sao ngày cang tham lam vậy?
Đêm nay ngươi tiến vào Phá Bách viên mãn, như thế vẫn chưa đủ sao?
Đúng là một thằng nhóc tham lam!
Nhưng... lão thích!