TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 333: Tâm Hỏa Viên, Uẩn Thần (6)

Hai sư đồ nói chuyện gần nửa tiếng đồng hồ.

Qua một hồi, hai người bước ra cửa.

Bên ngoài, mấy người Lưu Long đang nói chuyện... Kì thực Vương Minh nói là chủ yếu, y nói khá nhiều, hỏi chuyện không dứt.

Thấy hai người Lý Hạo bước ra, Vương Minh kích động nói: "Lão sư, có phải ngài đã thăng cấp phá vạn rồi?"

"..."

Ở đâu ra phá vạn?

Viên Thạc lắc đầu.

Vương Minh liền có hơi thất vọng, chưa à, quá đáng tiếc rồi!

Tốt xấu gì cũng là đệ tử ký danh của Viên Thạc, lão nếu thật sự bước vào trình độ kế tiếp của võ sư, y dù sao cũng có thể lôi kéo được quan hệ, tìm được một chỗ dựa vũng chắc cũng không sai.

Mà Lưu Long, thì lại liếc Viên Thạc mấy cái, không hỏi gì.

Viên Thạc vừa gặp liền kêu ông ta uẩn dưỡng ngũ tạng, ông ta cũng mơ hồ hiểu ra, đây có thể là liên quan đến chặng đường tiếp theo.

Sau khi vào Đấu Thiên, Lưu Long kì thực cũng rất mờ mịt.

Tiếp theo nên làm gì?

Làm thế nào để tiến thêm bước nữa?

Mới vào Đấu Thiên, ông ta vẫn có rất nhiều không gian để nâng cao, ví dụ như cường đại thế, cường đại nội kình, những chặng đường này, chỉ là mới bắt đầu, nhưng việc này, đều là chuyện sớm muộn, sớm muộn, nội kình của ông ta cũng sẽ cường đại đến mức không cách nào cường đại thêm được nữa.

Thế cũng lớn mạnh đến mức không có cách nào lớn mạnh hơn được nữa.

Vậy sau đó thì sao?

Hết đường để đi!

Hôm nay, Viên Thạc ngược lại cho ông ta một gợi ý.

"Viên lão, vậy hôm nay chúng ta khởi hành sao?"

Lưu Long không nói nhiều về việc này: "Bọn người Hách bộ trưởng đã sớm đến Hoành Đoạn hạp cốc, chúng ta đi qua, ít nhất cũng mất thời gian một ngày, trên đường còn có thể phát sinh thêm các loại phiền phức, đến được gần Hoành Đoạn hạp cốc, còn phải đi bộ... quá muộn rồi, e là không được."

Thời gian sắp trễ rồi.

Đi đường, ít nhiều cũng phải nghỉ ngơi một chút.

Chỉ sợ là Viên Thạc lúc này không cách nào đi lại được, bế quan nhiều ngày, vẫn là tiêu hao rất lớn.

"Xuất phát, mang theo chút đồ ăn là được!"

Viên Thạc cười: "Hách Liên Xuyên chắc đã sốt ruột rồi, e là bây giờ đang mắng người!"

Sau này liền ước định thời gian thăm dò, những người khác có thể đều đã tới, Viên Thạc lại chưa đến, không mắng mới lạ!

Lưu Long cũng bật cười, thật là có khả năng này.

...

Cùng lúc đó.

Hoành Đoạn hạp cốc.

Trong một túp lều trại, Hách Liên Xuyên đích thực là đang mắng người, ông ta bực tức nói: "Nghĩ cách đưa tin đến Ngân Thành, Viên Thạc rốt cuộc là đang làm cái gì?"

Hình như vẫn chưa khởi hành!

Đã là ngày 26 rồi, Ngân Thành cách đây hơn nghìn dặm, đường cũng không dễ đi, đám người đó còn không bay được, đến đây có lẽ còn phải đi bộ... Đây là điểm vướng mắc khi tới đây sao?

Nhưng võ sư cùng nhau đi tới chỗ này, tiêu hao không nhỏ, lúc đó, không phải tự tìm phiền phức sao?

Ông ta không hiểu, có phải là Viên Thạc chơi lớn đến mức quên rồi, rằng võ sư không thể bay?

Trông chờ vào Phi Điểu Thuật của lão ta, bay được nghìn dặm à?

Bên cạnh, một người phụ nữ trung niên, nghe vậy liền cười: "Hách bộ an tâm, đừng nóng, nhất thời không cần vội! Lại nói nếu Viên Thạc không đến, các nhà khác, cũng không dám tùy tiện thăm dò, Viên Thạc suy cho cùng cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực này..."

Hách Liên Xuyên không hé môi, trong lòng thầm mắng một câu.

Nói thì đơn giản lắm!

Mấu chốt là, ngày 28, là ngày thích hợp để thăm dò nhất, đây cũng là lí do mà bọn họ đặc biệt chọn ngày này, để qua rồi, vậy thì phải đợi thêm một tháng.

Trong một tháng này, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.

Bên dưới Hách Liên Xuyên, một vị nam nhân cường tráng lẩm bẩm nói: "Nếu không thì ta đi đón họ? Hay là để Hoàng Vân qua đó đón?"

Hoàng Vân tốc độ nhanh, y cũng am hiểu độn thổ.

"Không cần!"

Hách Liên Xuyên lắc đầu, trầm giọng nói: "Bây giờ không tiện rời đi, mọi người đều đang quan sát lẫn nhau, các ngươi đi rồi, cẩn thận bị mấy tên đó ám sát."

Về phần Viên Thạc, nguy hiểm không lớn.

Thứ nhất, cường giả đi rồi, động tĩnh cũng không nhỏ.

Thứ hai, mọi người vẫn hi vọng Viên Thạc có thể tham gia chuyến thăm dò, nhất thời, chắc cũng không ra tay với lão ta.

Hách Liên Xuyên thở ra một hơi, không nói tiếp chuyện này, mà có hơi nặng nề nói: "Có xem Tôn Nhất Phi bay chưa?"

"Chưa! Nhưng mà nghe nói mấy ngày nay, có người đã nhìn thấy ông ta ở Hoành Đoạn hạp cốc... Hình như là ở cây cầu lúc trước..."

Hách Liên Xuyên lúc này mới lộ ra thần sắc lo lắng thực sự.

Tôn Nhất Phi... chắc sẽ không đợi khi bắt đầu thăm dò di tích, liền muốn ra tay với Viên Thạc đó chứ?

Nếu thực sự như thế, sợ là vẫn chưa vào được di tích, khắp nơi đều đã muốn đại chiến rồi, Tuần Dạ Nhân chắc chắn sẽ không để cho Viên Thạc bị giết như vậy.

Thật sự là phiền phức lớn!

Có người cũng đã nghĩ tới điều này, cảm khái nói: "Võ Lâm Ngân Nguyệt năm đó, chính là bị những người này làm cho rối tung lên, mỗi ngày đều có người chết, hôm nay Tôn Nhất Phi trở về, Viên Thạc cũng đến... Hỗn loạn của Ngân Nguyệt Võ Lâm, chẳng lẽ sẽ lại tái diễn sao?"

Nhất thời, mọi người đều im lặng.

Chuyện của mấy chục năm trước, có một vài người vẫn chưa quên được!