Ngân Thành.
Mấy người Lý Hạo lên xe, lần này là Lưu Long lái xe, tốt xấu gì cũng còn cách một đoạn, Lưu Long lại không yên tâm giao cho Lý Hạo, cũng không yên tâm giao cho Vương Minh.
Trên xe, bốn người một chó.
Hắc Báo trực tiếp lên xe, Lý Hạo và Viên Thạc đều không để ý.
Cả hai đều đi, nếu Hắc Báo không đi, thì đó chính là chó hoang.
Có thể về được thì cùng về, không thể, vậy thì cùng nhau ngã ở đó.
Ghế phụ.
Liễu Diễm phụ trách nói lại tình báo, một ít là bên Tuần Dạ Nhân gửi tới, một ít là Ngân Thành tự mình thu thập.
......
“Hoành Đoạn hạp cốc, cách chúng ta hơn 1.000 dặm, khoảng cách rất dài, cũng hơn ngàn km. Người ta còn nói hẻm núi này chim bay khó lọt, chỗ sâu nhất cách mặt đất hơn 300 mét, chỗ nông cũng sâu hàng chục mét.”
“Cả hai bên đều là vách đá, có một ít di tích trong hẻm núi, nghe nói, vào thời kỳ văn minh cổ đại, bên kia có thể là một thành phố, sau đó mặt đất đã sụp đổ, toàn bộ thành phố bị chôn vùi trong hẻm núi.”
“Lần này, đi thăm dò cùng với Tuần Dạ Nhân, có chi nhánh của 3 tổ chức lớn ở Ngân Nguyệt, ngoài ra còn có 2 tổ chức cỡ trung bình, ngoài ra, và 14 tổ chức nhỏ.”
“Không loại trừ, còn có một số siêu năng độc lập tham gia vào!”
Liễu Diễm quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Hạo, Vương Minh và Viên Thạc đều có thể đã biết tình hình, Lý Hạo lại chưa chắc đã rõ ràng, cô giải thích: “Căn cứ vào tình báo, tổ chức cỡ trung bình, có Tam Dương mới được gọi là tổ chức cỡ trung bình! Nếu chỉ có Nhật Diệu, đó là tổ chức nhỏ. Trong quá trình thăm dò lần này, thực lực của tổ chức cỡ trung bình, chưa chắc đã yếu hơn ba tổ chức lớn, chủ lực của ba tổ chức lớn không ở Ngân Nguyệt, mà chủ lực của tổ chức cỡ trung bình, có thể sẽ dốc toàn lực!”
Lý Hạo biết cô nói với mình, gật gật đầu.
Liễu Diễm lại nói: “Hai tổ chức cỡ trung bình này, một nhà là Quang Minh Đảo, nhà còn lại là Kiếm Môn.”
Lý Hạo lại gật đầu, một bên, Viên Thạc bỗng nhiên chen ngang: “Kiếm chủ Kiếm Môn, hẳn là Địa Phúc Kiếm một trong Thất Kiếm của Ngân Nguyệt võ lâm năm đó – Hồng Nhất Đường.”
“Lão sư biết?”
Ý tứ trong lời nói của Lý Hạo, không phải là quen biết hay không, mà là... Có thù hay không?
Ngài nói thẳng ra luôn đi!
Ngân Nguyệt Thất Kiếm, ngài cũng đã giết ba người, truyền thừa của Vô Ảnh Kiếm, Lý Hạo cũng đã lấy được.
Điều hắn muốn biết ngay bây giờ, là thù hận của hai người sâu đến mức nào?
Viên Thạc hiển nhiên cũng nghe hiểu, tức giận nói: “Không có thù! Ta và gã không quen, tên kia năm đó tương đối khiêm tốn, mấy kiếm khác trong Thất Kiếm, có chút cao điệu, có chút thần bí, Địa Phúc Kiếm thì nằm khoảng giữa, lại không nổi bật, cũng không rêu rao, năm đó loại người này rất khó chết, không có mấy người tới cửa giết gã!”
“......”
Đám người im lặng.
Tới tận nhà giết gã?
Không ngờ năm đó các ngươi đều làm như vậy, trực tiếp giết tới cửa?
Lưu Long lái xe, giờ phút này cũng mở miệng nói: “Kiếm chủ Kiếm Môn là Hồng Nhất Đường sao? Tình báo cũng không có nói, lại nói tiếp, cha ta năm đó cũng có chút liên hệ với Địa Phúc Kiếm...”
Viên Thạc thản nhiên nói: “Đừng thấy sang mà bắt quàng làm họ, vô dụng thôi! Lại nói, Lưu Hạo đã chết nhiều năm, có chút giao tình, cũng đã sớm tan rồi!”
Người chết như đèn tắt.
Trong võ lâm, trừ phi hảo hữu chí giao, nếu không, đã chết nhiều năm như vậy, hậu nhân lại đi kéo lên quan hệ, nào còn có quan hệ nữa mà kéo.
Lưu Long cũng không nói nữa.
Lý Hạo lại nhịn không được nói: “Nói như vậy, cường giả võ sư năm đó, không ít người đều chuyển thành cường giả siêu năng?”
Hắn nói thêm: “Trong Tuần Dạ Nhân, tại sao lại rất hiếm?”
Hách Liên Xuyên cũng tốt, Hầu Tiêu Trần cũng tốt, cũng không nghe nói họ là võ sư nổi danh.
Viên Thạc không nói.
Ngược lại Vương Minh, nhỏ giọng nói: “Cái kia... Ta ngược lại biết một ít, năm đó Ngân Nguyệt võ lâm, võ sư hỗn loạn, rối loạn bất an, cho dù thời gian đầu siêu năng quật khởi, võ sư cũng là giết chóc khắp nơi, năm đó Tuần Dạ Nhân thành lập, ý tứ trên đó chính là... Cố gắng không hấp thụ võ sư vào!”
Thiên Tinh vương triều thậm chí có một khoảng thời gian trực tiếp nói rõ là cấm võ!
Chính là bị võ sư làm ầm ĩ, những võ sư này, không giống siêu năng hiện tại, ai nấy đều muốn tranh bá thiên hạ, kỳ thật võ sư đối với những thứ này không hứng thú lắm, những người này, càng không kiêng nể gì, càng rêu rao.
Vì một cái danh tiếng đệ nhất thiên hạ, bọn họ có thể giết đến thây khô chất đầy chất đống.
Hôm nay ngươi giết ta, ngày mai ta sẽ giết ngươi!
Thời kỳ đó, Tuần Dạ Nhân nào dám tuyển võ sư.
Vì vậy, số lượng võ sư cũng không nhiều, ngược lại một số tổ chức siêu năng, ở đó lại không có điều gì cấm kỵ, ai đến cũng được, thậm chí có một số tổ chức siêu năng, chính là do võ sư sáng lập.
Bọn họ tán gẫu vài câu, Liễu Diễm tiếp tục nói: “Lần này, 3 tổ chức lớn nhất định sẽ có cường giả Tam Dương tới, cụ thể bao nhiêu, là ai, thì không có tình báo. Hai tổ chức lớn và vừa, xác suất lớn cũng sẽ có Tam Dương đến. Đối với 14 tổ chức nhỏ, Nhật Diệu chắc chắn sẽ có rất nhiều.”
“Còn về phía Tuần Dạ Nhân, hiện tại là Hách bộ dẫn đầu, đến 7 cường giả Nhật Diệu.”
Trận chiến này của Tuần Dạ Nhân, cũng không tính là nhỏ.
Viên Thạc đang nhắm mắt dưỡng thần, chờ Liễu Diễm đem tình huống đại khái nói một chút, Viên Thạc mở mắt nói: “Không nhất thiết chỉ nói đến người, còn có bản thân di tích nữa!”
“Ba năm trước, ta khám phá di tích đó, suýt nữa là chết ở đó luôn!”
Vết thương chỗ trái tim của lão, chính là lưu lại trong lần đó.
Suýt chút nữa, lão đã chết.
“Lần đó, là một vị Nhật Diệu dẫn đội, kết quả cũng chết ở bên kia, còn có mấy Nguyệt Minh nữa. Các ngươi phải biết, ba năm trước, Nhật Diệu, vẫn là rất đáng giá. Siêu năng phát triển nhanh chóng, ba năm qua, Nhật Diệu chắc chắn có hy vọng tiến vào Tam Dương!”
Một bên, Vương Minh hình như nghĩ tới cái gì, lập tức nói: “Đúng đúng, ba năm trước ta vừa gia nhập Tuần Dạ Nhân, lần đó chết một cường giả đỉnh cấp, còn có mấy vị Nguyệt Minh...”
Viên Thạc không để ý tới gã, tiếp tục nói: “Di tích này... Kỳ thật không phải là di tích bình thường, mà là một tòa cổ thành!”
Di tích cũng có phân chia lớn nhỏ.
Một ngôi mộ, cũng được gọi là di tích.
Mà lần này, lại là một tòa thành!
Tất nhiên, di tích lớn, thu hoạch cũng lớn, cũng nhiều cơ hội hơn.
“Cổ thành?”
Lưu Long đang lái xe, không chớp mắt, có chút nghiêm túc: “Thành phố dưới lòng đất?”
“Đúng!”