Vương Minh đắc ý nói: "hiện tại ta không giống với lúc trước, tầm nhìn phải xa một chút, nói không chừng sau này có thể kết hôn với một Tam Dương hoặc là trên cả Tam Dương. . ."
"Tuổi cũng rất lớn!"
Lý Hạo nhắc nhở một phát, Vương Minh khinh thường: "Ngươi thì biết cái gì, đó là Ngân Nguyệt! Ở trung bộ, một số Thiên Quyến Thần Sư, thiên phú thức tỉnh khả năng sẽ thành Nhật Diệu, hai ba năm liền bước vào Tam Dương. . . Nghe nói, hiện tại Tam Dương trẻ tuổi nhất còn chưa tới 20 tuổi."
"Lợi hại như vậy?"
"Đương nhiên, cho nên ta muốn nhìn phóng về bên kia!"
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, rồi đi đến những liều trại khác.
Tiếp đến, Lý Hạo đã thành người ở ngoài đứng xem, chủ yếu nhìn Vương Minh nói chuyện, có người hỏi, mới chủ động nói vài lời, một số bộ phận nhân sĩ đang trị liệu.
. . .
Tốn gần 2 tiếng đồng hồ thăm dò, trời cũng đã tối rồi, Lý Hạo mới quay trở lại lều trại của mình.
Lúc này, Liễu Diễm thì không thấy đâu.
Lý Hạo bỗng thấy nghi ngờ, Viên Thạc đang lúc nằm nghĩ ngơi, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Lưu Long vừa mới trở về rồi, dẫn nàng theo đi qua phía Diêm La bên kia, chắc đang ở gần nơi đóng quân của Diêm La."
Lý Hạo cau mày nói: "Lão sư, sẽ không xảy ra xung đột chứ?"
"Lưu Long ở đó, chắc sẽ không sao đâu."
Nói xong, nhìn thoáng qua Lý Hạo: "Đến nơi này, ngươi có điểm kỳ hoặc, còn lôi kéo Tiểu Vương chạy khắp nơi, nói đi, phát hiện ra cái gì rồi?"
Lý Hạo nhìn xung quanh.
Viên Thạc chả buồn nói: "Có thể trực tiếp nhìn trộm ta nói chuyện, vậy phòng bhay không phòng cũng như nhau, cũng như nhau thôi."
Thực sự có cường giả như vậy, nghe được hay không nghe được, đều chả sao cả.
Lý Hạo quay đầu nhìn Vương Minh, Vương Minh vừa mới tiến lều trại, còn không kịp phản ứng lại, Viên Thạc đã lên tiếng: "Đi tìm người phụ trách nơi này, làm cho ta một ít đồ ăn, không còn gì để ăn rồi!"
". . ."
Vương Minh không nói gì, sao không kêu Lý Hạo đi chứ?
Được rồi, ở đây ta hiểu rõ hơn.
Hắn cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Chờ y đi rồi, Lý Hạo mới nói: "Trương Đình, siêu năng hệ Thủy, Tam Dương trung kỳ, khả năng là có mang theo Nguyên Thần binh, trước kia đứng bên cạnh chúng ta vị thứ bảy phía bên trái, nữ nhân hơn ba mươi tuổi, dáng người thon gầy."
Viên Thạc gật đầu: "Biết rồi, nữ nhân đó trước kia từng liếc nhìn ta, cảm giác như bị liếc trộm. Ta còn tưởng rằng là năng lực đặc thù, thật không dám tới a!"
Lão cũng không kinh ngạc, càng không có cảm giác phẫn nộ gì cả.
Hình như rất bình tĩnh.
"Hách Liên Xuyên có lẽ cũng không biết sự tồn tại của người này, nếu không thì là ám tử của Hầu Tiêu Trần, không thì là ám tử ở cao tầng Tuần Dạ Nhân, nếu không thì ám tử của ba tổ chức lớn."
Chỉ có loại khả năng này, không có những cái khác.
"Có thể ở Tuần Dạ Nhân đợi đến tận bây giờ, không phải một ngày hay hai ngày, thậm chí còn có thể lừa dối trước mặt của Hầu Tiêu Trần. . ."
Nghĩ vậy, Viên Thạc nở nụ cười: "Ngươi không cần phải xen vào nữa, đợi tí nữa ta đi gặp Hách Liên Xuyên, không cần nói trước với y, trực tiếp tìm y, dùng phương thức đặc thù liên hệ với một phát Hầu Tiêu Trần, ta đã sớm muốn cùng Hầu Tiêu Trần tâm sự rồi, ngươi đợi tí nữa có thể cùng ta đi đến một chỗ, thuận tiện quan sát Hầu Tiêu Trần một chút, làm quen với tên đó một tí."
Hầu Tiêu Trần!
Lý Hạo đối với người này cũng rất tò mò, nghe vậy gật đầu ngay.
Vẫn là lão sư tuyệt ời, Lý Hạo còn đang lo lắng, có cần nói cho Hách Liên Xuyên, lão sư đã chuẩn bị liên hệ trực tiếp với Hầu Tiêu Trần rồi.
Viên Thạc nói xong, đứng dậy.
Trực tiếp đi ra ngoài, mà vừa đúng lúc Vương Minh cầm đồ trở về, nhìn thấy hai người đi ra ngoài, vô cùng bất ngờ nói: "Không ăn nữa sao?"
"Không ăn nữa rồi, ngươi ăn trước đi!"
Được thôi!
Vương Minh có chút tủi thân, vẫn là để tử thân truyền tốt, còn mình chỉ là đệ tử ký danh, thật đáng thương.
. . .
Trong doanh trại.
Hách Liên Xuyên một mình ở một cái lều trại lớn.
Giờ phút này y, còn đang suy nghĩ, hay là nên gọi Lý Hạo đến tâm sự, bỗng nhiên ánh mắt khẽ động, mở lều trại ra, Viên Thạc tự mình đến đây rồi!
Y còn tưởng rằng Viên Thạc nghĩ thông suốt rồi . . .
Kết quả y chưa kịp mở miệng, Viên Thạc đã cười ha hả nói: "Liên hệ với Hầu Tiêu Trần một chút, ta cùng với y trò chuyện!"
". . ."
Hách Liên Xuyên gương mặt bỗng biến sắc, có chút căm tức: "Có việc gì thì trực tiếp nói với ta!"
Nói xong lại nói: "Bộ trưởng chưa chắc có ở đây, nghe nói Hồng Nguyệt với Diêm La đều đã đi phụ cận ở Bạch Nguyệt Thành, bộ trưởng có lẽ đã đi đến tổng bộ rồi."
Đã đi rồi, vậy thì khó liên hệ rồi.
"Thử xem xem, co dù là đã đi rồi, chắc là cũng đang ở số 28 mới có thể chạm mặt, sớm chạm mặt, chẳng lẽ mấy người bọn họ nói chuyện vui chơi?"
Lời của Viên Thạc, lại khiến cho Hách Liên Xuyên bất lực không biết sao.
Y nhịn không được nói: "Viên Thạc, đến mức vậy ư? Ta đắc tội ngươi chỗ nào rồi?"