TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 350: Thích điệu thấp (6)

"Không có!"

"Vậy ngươi. . ."

Viên Thạc cũng bất đắc dĩ nói: "Ngươi muốn nghe? Nhát định phải nghe sao? Liên quan đến cơ mật, ngươi nghe xong, chưa chắc là chuyện tốt, đương nhiên, ngươi nhất định muốn nghe, ta cũng không ngăn cản ngươi, ngươi cứ ở một bên đợi là tốt rồi, ngươi thấy thế nào?"

Hách Liên Xuyên muốn nói rồi lại thôi, sau một hồi lâu im lặng mới nói: "Được rồi, ta cảnh cáo ngươi, đừng có cả ngày nghĩ đến việc gây phiền toái cho ta! Sớm biết ngươi như vậy, lần này đi thám hiểm di tích, ta sẽ không thèm gọi ngươi tới."

"Đã biết rồi!"

Viên Thạc phẩy phẩy tay, chẳng muốn nghe y nói thêm cái gì.

Hách Liên Xuyên cảm giác mình lại bị bơ nữa rồi, càng thêm tức tối.

Mà Lý Hạo, thì nhịn cười muốn chết.

Đối với Hách Liên Xuyên, thật ra cũng không có gì ác cảm cả, nhưng nhìn thấy vị này bị kinh ngạc, cảm giác rất thú vị.

Tiến đến lều trại, không giống với những lều trại của những người khác, Hách Liên Xuyên bên này càng có cảm giác của điểm căn cứ hơn, trong lều trại có cảm giác như có cái màn hình lớn.

Viên Thạc nhìn thoáng qua, gật đầu: "Không nghĩ tới các ngươi thật sự rất là cao cấp đó nha, cái thứ này chắc hiểu quả tốt lắm nhỉ?"

"Thì cũng được, chỉ cần không cao hơn ba nghìn dặm, đều có thể liên hệ được. . . Nhưng mà một khi bị siêu năng quấy nhiễu, thì sẽ bị mất liên lạc, tiến vào di tích, đại khái sẽ không có biện pháp nào liên lạc với bên ngoài."

Nói xong, y loay hoay một chút, ở một cái lỗ nhỏ đưa vào trong nó một ý thần bí năng lượng.

Tiếp theo, lại nhấn xuống mấy cái nút.

Lúc này, trời đã không còn sớm nữa.

Nhưng mà chưa đến 10 giây, màn hình đã sáng, hiện ra một khuôn mặt, thoạt nhìn rất tuổi trẻ, dáng vẻ có chút lười biếng, đang chuẩn bị nói chuyện, chờ nhìn thấy người đối diện là Viên Thạc, thái độ lười biếng liền biến mất, ở trên mặt ghế, nở nụ cười một tiếng: "Viên lão sư, đã lâu không gặp!"

"Hầu bộ trưởng!"

Ánh mắt của Viên Thạc lóe lên một cái: "Là rất lâu rồi không gặp."

"Bộ trưởng, lão không phải muốn liên lạc với ngươi. . ."

"Ân, đã biết."

Hầu Tiêu Trần khẽ gật đầu: "Ngươi đi ra ngoài trước lo việc trước đi, ta cùng Viên lão sư tâm sự."

"Được rồi!"

Hách Liên Xuyên đành phải rời đi, trước khi còn đi nhìn thoáng qua Lý Hạo, mà Lý Hạo rất muốn không hền phát hiện ra y, cúi đầu không nói, người cũng không đi, mà ở bên cạnh Viên Thạc đợi.

". . ."

Hách Liên Xuyên không nói gì được, trực tiếp rời đi, thực sự không muốn đứng đợi chung một chỗ với hai thầy trò này, mỗi lần vậy đều phải nín thở.

. . .

Trong lều trại.

Lý Hạo chuyển cái ghế dựa cho Viên Thạc, Viên Thạc cười ha hả rồi ngồi xuống.

Mà Hầu Tiêu Trần nhìn thoáng qua Lý Hạo, cười nói: "Hắn chính là Lý Hạo a?"

"Đúng."

"Cũng không hề sai."

Hầu Tiêu Trần khẽ gật đầu: "Không quan tâm gì thêm, có thể chịu được là phúc, bằng hữu thì chết thảm, có thể chịu đựng một năm mà không lộ ra chút gì, so với ngươi tính tình tốt hơn nhiều."

Hầu Tiêu Trần bình luận vài câu, lại nhìn về phía Viên Thạc: "Đêm hôm khuya khoắt tìm ta, có lẽ có việc muốn nói a?"

"Trương Đình!"

Viên Thạc đã nói hai chữ.

Hầu Tiêu Trần rơi vào trầm tư, một lát sau chậm rãi nói: "Trương Đình. . . xuất thân từ Nam Nhạc hành tỉnh, ba năm trước đây gia nhập Tuần Dạ Nhân Ngân Nguyệt, vốn là một phần Tuần Kiểm Tư của Nam Nhạc, bởi vì đắc tội đồng liêu, nên bị đày đến Ngân Nguyệt, ngay từ đầu là người trong Tuần Kiểm Tư, ba năm trước đây chấp hành nhiệm vụ có công, dẫn năng nhập thể, trở thành một thành viên Tuần Dạ Nhân, thực lực đăng ký bây giờ là Nguyệt Minh mãn nguyệt. . ."

Viên Thạc nói thẳng: "Ngươi biết nàng thực lực bây giờ ra sao?"

Hầu Tiêu Trần trầm mặc một hồi: "Ngươi có phải đã lấy được một loại bảo vật trong Nguyên Thần binh? Bát đại gia binh khí, ngươi có một thanh đúng không?"

"Vì sao lại nói như vậy?"

"Không có Nguyên Thần binh, ngươi làm thế nào có thể nhìn thấu Trương Đình?"

Hầu Tiêu Trần hỏi ngược lại một câu.

Nói xong, lại giống như cười mà không phải cười nói: "Hay là nói, người học trò này của ngươi đã nhìn thấu hay sao? Huyết mạch của bát đại gia, thần kỳ đến như vậy sao?"

Viên Thạc chẳng muốn đáp lời, nói thẳng: "Là địch hay là bạn?"

"Khó mà nói."

"Khó mà nói?"

Viên Thạc nhíu mày.

Hầu Tiêu Trần cười nói: "Đại khái không phải người của ba tổ chức lớn, có thể là một số người đang đề phòng ta sẽ tự lập, cho nên an bài người xuống, chằm chằm vào ta."

"Ngươi chuẩn bị tự lập?"

Viên Thạc có chút kinh ngạc: "Ngươi còn có cái dã tâm này?"