Ngay lúc này, Tôn Mặc Huyền nở nụ cười.
Sự cố chấp của võ sư, người ngoài không thể hiểu được.
Liền sau đó, trên hai quyền, hiện ra một côn nội kình!
"Côn xuất Tề Mi!"
Gầm lên giận dữ, côn này, xen lẫn đại địa chi thế, giống như thực chất, một côn đánh xuống, long trời lở đất, tiếng nổ mạnh vang vọng bốn phương!
Có lẽ sẽ chết... nhưng ta vẫn chưa thua!
Sư phụ nói, chưa đến khắc cuối cùng, ai biết được người nào mới là kẻ chiến thắng thực sự?
Một côn này, vô cùng cường hãn, thẳng đến ấn đường của Lý Hạo, muốn một côn đánh chết hắn, kiếm của ngươi mạnh hơn, nhưng phải xem ai nhanh hơn mới được, xem ai có thể chống đỡ được nguy cơ!
Đằng xa, Tôn Nhất Phi lộ ra vẻ kích động!
Đệ tử của ông ta, không nhận thua, không chờ chết... mạnh hơn ông ta!
Năm đó, cũng là tình cảnh thế này, ông ta thua rồi, thua Viên Thạc, mà lựa chọn của ông ta là... nhảy xuống Thiên Kiều, không muốn chết trong tay Viên Thạc, nhưng đệ tử của ông ta, lại mạnh hơn ông ta rồi!
Mà Viên Thạc, lúc này lại khẽ cau mày, có hơi lo lắng.
Lão không ngờ, lúc này, Tôn Mặc Huyền lại có thể bộc phát, thế hợp nội kình, đây là dấu hiệu muốn bước vào Đấu Thiên.
Đối phương cư nhiên trong thời khắc này, thiếu chút nữa bước vào Đấu Thiên!
Điểm này, Tôn Nhất Phi năm đó không thể làm được.
Còn học trò của lão ta... có thể ngăn cản được một côn này hay không?
Sống chết ngay trước mắt, thắng bại cũng ở ngay trước mắt.
Viên Thạc lo lắng, cho nên lão ta muốn ra tay!
Lão là lão sư, cũng là sư phụ, là sư là phụ, lão sư có thể tuân thủ quy tắc, khiến đệ tử vì tuân thủ quy tắc mà chết... nhưng phụ thân không thể.
Chỉ sợ lần này ra tay, sẽ khiến lão không có cách đối mặt với Tôn Nhất Phi, vậy thì nên làm thế nào?
Ngay trong lúc định ra tay, Lý Hạo liền rống lê một tiếng!
Lấy tay làm kiếm!
Một kiếm chém ra!
Một côn, một kiếm, lúc này làm cho không khí bị bạo động, trực tiếp phát nổ, các đá tứ phía, lập tức vỡ tung, mấy tên cường giả siêu năng đứng đằng xa, sắc mặt lúc này lại càng ngưng trọng!
"Song thế chi sát!"
Hình như Lý Hạo đã lĩnh ngộ được thế.
Đây là hai vị cường giả đã gần bước vào Đấu Thiên, chứ không còn là người mới trong mắt bọn họ nữa, cho dù Nhật Diệu, thậm chí cường giả Tam Dương, lúc này cũng tập trung chú ý, nhìn không chớp mắt, có hơi căng thẳng.
Ầm!
Âm thanh kinh thiên phát ra, kiếm khí nháy mắt đã chém đứt trường côn, ánh mắt Tôn Mặt Huyền ánh lên sự khó hiểu.
Sao có thể?
Không thể nào!
Một côn vừa nãy, y cảm thấy là một côn đỉnh phong nhất trong cuộc đời của mình, vô cùng dũng mãnh, thậm chí y cảm thấy có thể so được với Đấu Thiên.
Vậy mà... vẫn là bị một kiếm chém đứt!
Trên trán, lỗ ra một vệt máu.
Tôn Mặc Huyền không có gì không cam tâm, chỉ là có hơi không hiểu, không tin, miệng há hốc.
Lý Hạo tuy không nghe thấy, nhưng vẫn thở hổn hển trả lời: "Không phải là kiếm của nhân gian!"
Kiếm này, không phải là kiếm của nhân gian!
Cho nên, ngươi bại dưới tay ta, không phải là thực lực, không phải là thế, mà là cách nhìn thiên địa của ngươi và ta không giống nhau, kiếm mà ta thấy được, ngươi lại không thể có.
Tôn Mặc Huyền cái biết cái không, hình như đã hiểu ra được gì đó.
Hồi lâu, y chậm rãi ngã xuống.
Bịch một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Một vết máu từ đầu chảy lan xuống cơ thể.
Lý Hạo lặng lẽ nhìn, lúc này, chẳng thấy gì là kích động hay phấn khích.
Đây chính là võ lâm!
Không thù không oán, chỉ bởi vì là kẻ địch của sư phụ, cho nên bọn họ phải chém giết đẫm máu, chỉ vì hai bên muốn giành cơ hội cho sư phụ mình trong trận chiến sắp tới.
"Mặc Huyền!"
"Sư huynh!"
Bên ngoài trận, truyền đến tiếng la thống khổ.
Tôn Nhất Phi lập tức xuất hiện, nhìn đệ tử của mình ngã xuống, ánh mắt lộ ra vẻ đau đớn.
Ông ta... hình như đã sai rồi.
Đúng ra nên ngăn cản lúc đó!
Ông ta nhìn Lý Hạo, ánh mắt lộ ra sát ý, nhưng lập tức kiềm lại, lập tức liếc nhìn Viên Thạc, cắn răng: "Ta sẽ giết chết ngươi!"
Nhất định!
Sắc mặc Viên Thạc ngưng trọng, lạnh lùng nói: "Ta đợi ngươi!"
Học trò của ta đã thắng rồi!
Mà lần chiến thắng này không những không làm cho Tôn Nhất Phi bị đã kích hay suy sụp, ngược lại còn khiến ông ta mạnh hơn.
Nhưng mà... vậy thì đã làm sao?
Lý Hạo khẽ nhíu mày, không nói gì.
Tôn Nhất Phi... rõ ràng là không hề điên cuồng lên.
Ông ta nhìn Tôn Mặc Huyền nằm trên mặt đất, không nói gì, khẽ chắp tay, khó khăn rời khỏi trung tâm vòng đấu.
Thắng thế là được rồi!
Lão sư... cũng sẽ chiến thắng!
Sau lưng, tiếng khóc thảm thiết vang lên.
Tôn Hồng Tụ chạy đến ôm lấy thi thể đầm đìa máu, khàn giọng, phẫn nộ gào lên: "Lý Hạo! Ta sẽ giết ngươi, nhất định là như vậy!"
Lý Hạo không quay đầu.
Võ sư, vốn dĩ là như vậy.
Hôm nay không thể chém tận giết tuyệt, ngày mai liền phải đợi kẻ địch báo thù, năm này qua năm khác, lần này đến lần khác, mãi đến khi chết trong trận đấu, đây chính là số mệnh và cũng là vòng tuần hoàn của võ sư.
Hôm nay, cho dù lão sư thắng rồi, chắc cũng sẽ không giết Tôn Hồng Tụ... Bởi vì, quy tắc!
Cổ hủ sao?
Có một chút.
Nhưng Lý Hạo biết, lão sư đã là người khá ngang ngược trong giới võ sư rồi, so với lão, những người như Tôn Nhất Phi còn cổ hủ hơn.
Nhưng cái này, có lúc cũng không phải việc xấu, võ sư cổ hủ một chút, có lẽ càng đáng lưu luyến hơn.
Vô vàn ý nghĩ hiện lên trong đầu Lý Hạo, đi ra khỏi vòng đấu, liền khuỵ xuống mặt đất, lúc này, hắn mới cảm nhận được một nỗi đau đớn, toàn thân đều vô cùng đau nhức.