TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 368: Tề Mi Côn, Tâm Hỏa Viên (1)

Thắng.

Trong trận chiến thứ nhất, mọi người thấy được sự rực rỡ và tươi đẹp của võ giả, đánh nhau nhìn rất đẹp, cảm thấy võ sư quả thật không kém.

Đến trận chiến thứ hai... Không ai có tâm trí để tán dương bất cứ điều gì cả.

Chỉ có duy nhất là sự tàn nhẫn!

Giờ phút này, họ mới hiểu được, cái gì là giang hồ, cái gì là võ lâm!

Ngân Nguyệt võ lâm hơn hai mươi năm trước, chính là như thế đấy.

Mỗi ngày đều có người chết, mỗi ngày đều có người bị giết trên đường do báo thù hoặc là bị báo thù.

Họ tranh giành cái gì?

Tranh giành một cái tên, tranh giành một lợi ích, hoặc là ... Bản chất của võ sư, chính là tồn tại để giết người.

Thời điểm võ sư được sinh ra, kỳ thật chính là vì giết chóc mà tồn tại.

Họ vượt ra ngoài giới hạn sức mạnh của con người, khám phá giới hạn của cơ thể.

Họ muốn đánh ra cái tên cái tuổi của chính mình, muốn siêu việt tiền nhân.

Tất cả những thứ đó, chính là đạo của võ sư.

“Tại sao... Nhất định phải đánh phải giết một người?”

Đây là suy nghĩ trong thâm tâm của một số siêu năng, mặc dù siêu năng đã rất tàn nhẫn nhưng thường thì siêu năng là vì lợi ích, vì bảo vật. Mà ở trước mắt, các võ sư tranh đấu, chỉ là vì thù hận của nhiều thập kỷ trước, thậm chí còn lan sang các thế hệ tiếp theo.

Và vào giây phút cuối cùng, mới có người hết sức kinh hãi.

Có người nhìn về phía Lý Hạo, trên mặt đầy vẻ không dám tin.

Ngay cả Hách Liên Xuyên, cũng có chút không thể tin được.

Đây là Lý Hạo sao?

Tiểu tử này mới tiếp xúc với võ đạo có mấy năm thôi?

Hắn lại có thể trong khi luận võ, giết chết một vị võ sư Phá Bách viên mãn, thậm chí đối phương đã mơ hồ đụng đến cấp độ Đấu Thiên.

Y đang suy nghĩ, nếu người vừa mới ra trận là một vị siêu năng thì sao?

Siêu năng Nhật Diệu sơ kỳ, là giết Lý Hạo hay là bị Lý Hạo giết?

Sự cường đại của võ sư, một khắc khi cảm ngộ ra được thế, sẽ hoàn toàn hiện ra.

Áp bách ở cấp độ tinh thần!

Nếu võ sư thật sự bước vào cấp độ Đấu Thiên, siêu năng cùng giai căn bản không phải là đối thủ, đơn thuần chỉ cần một cái đại thế áp chế, chín phần siêu năng đều sẽ bị suy yếu.

Trừ phi có năng lực đặc thù, nếu không, nếu là siêu năng hệ cường công, cơ hồ đều không phải là đối thủ của võ sư cùng giai.

Nhất trận thành danh!

Sau trận chiến này, e rằng thanh danh Ngũ Cầm truyền nhân của Lý Hạo sẽ vang vọng Ngân Nguyệt.

Ngân Nguyệt võ lâm, đã rất nhiều năm không có cường giả trẻ tuổi như vậy xuất đầu.

Tại phía trước.

Mấy người Lưu Long nhanh chóng tiến lên, nâng Lý Hạo dậy. Nhìn cả người hắn đầy máu, Lưu Long khẽ nhíu mày, không nói gì, chỉ đỡ hắn đi ra ngoài.

Bầu không khí ở đây... Quá áp lực!

Đè nén đến nỗi một vị võ sư Đấu Thiên như y, cũng muốn rời đi.

Và tại thời điểm này, từ bốn phương tám hướng, tất cả mọi người đều cảm thấy có một cảm giác áp lực.

Tôn Nhất Phi thì giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào.

Lúc này, gã giao thi thể Tôn Mặc Huyền cho Tôn Hồng Tụ, bờ môi hơi run rẩy.

“Đi thôi!”

Mang theo thi thể của đại sư huynh các ngươi, trở về đi!

Trở về Trung Bộ!

Khoảnh khắc khi Lý Hạo đánh chết Tôn Mặc Huyền, Tôn Nhất Phi biết, hôm nay... Bản thân gã có thể đã không đi được nữa rồi.

Đệ tử của Viên Thạc, trong vòng mấy năm thôi mà đã tiến bộ lớn như vậy rồi, như vậy còn Viên Thạc thì sao?

Tại thời điểm này, gã chỉ có thể lựa chọn tránh chiến.

Nhưng mà... Có thể sao?

Gã là Tề Mi Côn Vương!

Đệ tử của gã, trên con đường báo thù cho gã, đã trả giá bằng cả mạng sống, Tôn Nhất Phi gã có thể đi được sao?

Có thể không chiến sao?

Không, không thể nào!

“Lão sư!”

Hai đệ tử còn sống sót, mang theo tiếng khóc nức nở ôm thi thể Tôn Mặc Huyền, nước mắt thì không ngừng chảy xuống.

Bọn họ vẫn còn quá trẻ.

Nếu Tôn Mặc Huyền còn sống, y có lẽ có thể biết được tâm tư của lão sư lúc này, y cũng có thể hiểu được.

Mà hai người Tôn Hồng Tụ, tuổi bọn họ còn quá trẻ, chưa trải sự đời quá nhiều, bọn họ không thể hiểu được.

Tôn Nhất Phi nhìn Tôn Hồng Tụ, vỗ vỗ bả vai nàng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nàng.

Tôn Mặc Huyền đã chết, và bây giờ, truyền thừa của Tề Mi Côn, tất cả đều ở trên người ngươi.

Gã vẫn còn có vài đệ tử khác, nhưng mấy người mang đến đây lần này, tự nhiên là những người có thiên phú nhất, thông minh nhất, là mấy vị đáng để bồi dưỡng nhất, cho dù vị Trảm Thập cảnh kia, cũng đáng giá bồi dưỡng.

Gã không hy vọng, những người này đều chết ở đây, đoạn mất truyền thừa Tề Mi Côn của gã.

Tôn Hồng Tụ và nam tử trẻ tuổi kia, hai người rơi lệ, rồi lại nhanh chóng lau khô nước mắt, Tôn Hồng Tụ quỳ xuống đất, dập đầu.

Một lát sau, Tôn Hồng Tụ cõng thi thể muốn rời đi...

Xa xa, Viên Thạc bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Tôn Nhất Phi, không bằng chôn Tôn Mặc Huyền ở Ngân Nguyệt đi! Nếu hắn đã không có người nhà rồi, vậy thì cứ ở lại Ngân Nguyệt đi! Ngân Nguyệt võ lâm, mới là chốn trở về của võ sư. Chết trận ở đây, không bằng cứ chôn ở đây luôn đi!”

Ngân Nguyệt võ lâm!

Tôn Nhất Phi nhìn về phía lão, một lúc lâu sau, lại lộ ra nụ cười. Một cây trường côn phóng lên trời, trong nháy mắt, mặt đất bị một cây côn đánh ra một cái hố khổng lồ.

“Hắn không có người nhà, vậy thì ta chính là người nhà của hắn!”

Tôn Nhất Phi nở nụ cười: “Cũng tốt... Viên Thạc, lần này, ngươi nói có vài phần đạo lý. Nếu ngươi chết rồi, ta cũng sẽ dùng đầu của ngươi để tế lễ đồ nhi của ta!”

Viên Thạc bình tĩnh nói: “Nếu ngươi chết... Ta sẽ chôn cất các ngươi cùng nhau!!”

“Cũng tốt!”

Tôn Nhất Phi lộ ra nụ cười.

Gã tiến lên một bước, tiếp nhận thi thể Tôn Mặc Huyền. Dưới ánh mắt không nỡ của Tôn Hồng Tụ, ôm thi thể Tôn Mặc Huyền chôn nó trong hố lớn.

Trở về Trung Bộ... Không có gia đình, không lão sư, quá cô đơn.

Không bằng ở lại đây đi!

Ở đây, là quê hương của lão sư, cũng là cố hương.

Tôn Mặc Huyền cũng tốt, Tôn Hồng Tụ cũng tốt, đều là cô nhi trong chiến loạn, cho nên bọn họ mới có họ Tôn.

Trường côn thông thiên!

Trong nháy mắt, vô số cát đá cuồn cuộn rớt xuống, trong chớp mắt, hố sâu bị chôn vùi trong cát đá, chỉ để lại một ngôi mộ.