TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 369: Tề Mi Côn, Tâm Hỏa Viên (2)

Tôn Nhất Phi thu hồi trường côn.

Gã lại nhìn về phía Tôn Hồng Tụ, hai người Tôn Hồng Tụ thấy lão sư nhìn qua, chần chờ một lát, Tôn Hồng Tụ quay đầu rời đi, lôi kéo theo tiểu sư đệ của mình lao vùn vụt mà đi, rời khỏi mảnh đất thương tâm này.

Đây mới chính là võ sư!

Lưu lại truyền thừa, chờ đợi ngày báo thù, Tôn Nhất Phi chưa bao giờ nói là không báo thù, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.

Truyền thừa Tề Mi Côn vẫn còn, vậy sẽ còn tiếp tục báo thù!

Cho đến một ngày nào đó, Tề Mi Côn hoàn toàn biến mất trong võ lâm.

Nếu không, Tề Mi Côn nhất định sẽ đến Ngân Nguyệt, tái chiến Ngũ Cầm môn nhân!

Mà, Viên Thạc biết, Lý Hạo biết, tất cả các võ sư đều biết.

Nhưng không ai ngăn cản!

Võ sư, thường là như vậy, một đám gia hỏa hung ác và tàn bạo. Nhưng lại có chút thiện lương thoạt nhìn rất dối trá. Chiến luận võ, rất ít khi xuất hiện chuyện diệt môn, biết rõ chỗ tốt của trảm thảo trừ căn, nhưng cũng rất ít người sẽ thật sự làm như vậy.

Họ biết, sẽ có người đến để báo thù, vậy thì chờ họ đến báo thù, thậm chí ngay cả trước khi võ đạo của họ đại thành, tất sẽ không cố ý tìm đến cửa.

Bọn họ đã già rồi, nhận từng đệ tử, nhận đệ tử từ quan môn đến thủ môn, chờ kẻ thù tới cửa báo thù, cũng sẽ không khi còn sức đánh một trận, đi tới chỗ cừu nhân, giết chết kẻ thù.

Tất cả những điều này, chính là quy củ!

Không ai đặt ra quy củ như vậy, chỉ là quy củ này truyền thừa từ đời này sang đời khác.

Viên Thạc đánh chết nhiều người như vậy, nhưng đánh chết, phần lớn đều là người giao thủ với lão. Về phần đệ tử môn nhân của bọn họ, rất ít khi Viên Thạc ra tay, trừ phi bọn họ chủ động công kích.

Cho nên, cừu nhân của Viên Thạc kỳ thật rất nhiều.

Kẻ thù giết không hết được!

Cho đến một ngày nào đó, những người này, cảm thấy mình không bao giờ còn có thể báo thù nữa, hoặc là truyền thừa tự nhiên biến mất trong võ lâm, những mối thù này, sẽ tan thành mây khói.

......  

Bọn Tôn Hồng Tụ đi rồi.

Không ai ngăn cản.

Thậm chí không ai dám nhúc nhích.

Giờ khắc này, ánh mắt hung ác của Tôn Nhất Phi, nhìn xung quanh, lộ vẻ đặc biệt hung tàn.

Gã nhìn chằm chằm tất cả mọi người, duy chỉ có không nhìn Viên Thạc.

Gã đang chờ, chờ đồ đệ mình đi xa một chút, thậm chí là rời khỏi Ngân Nguyệt.

Gã biết, Viên Thạc sẽ chờ đợi.

Xa xa, phàm là người bị gã để mắt tới, Nhật Diệu cũng tốt, Tam Dương cũng tốt, đều có chút hàn ý phát ra từ đáy lòng, ánh mắt kia... Bạo ngược, điên rồ, giết chóc.

Thời gian cứ trôi qua như vậy, kéo dài nửa giờ.

Và tất cả mọi người ở đây, tất cả đều đang bị dày vò, chờ đợi với gã trong nửa giờ.

Giờ khắc này, ba tổ chức lớn cũng tốt, Tuần Dạ Nhân cũng tốt, đều rất ăn ý, vào lúc này không ai muốn chọc giận Tôn Nhất Phi phát điên, một cường giả đỉnh cấp Tam Dương hậu kỳ.

Về phần hai đệ tử của gã, mặc kệ có thù hay không thù, thực lực vẫn ở đó, cũng không có ai quá mức để ý.

Nửa giờ sau, Tôn Nhất Phi đột nhiên nhảy lên, trong nháy mắt, bay lên không trung cách mặt đất hàng trăm mét, chớp mắt, rơi trên một cây cầu bị gãy.

Đây chính là cây cầu năm đó gã bại trận!

Bên dưới, Viên Thạc đạp đất bay lên, giống như tên lửa, bắn mạnh ra, chớp mắt, lao vào bầu trời, như chim hạ xuống đất, dễ dàng rơi vào phía bên khác của cầu.

Chuyện giang hồ, giang hồ.

Phía dưới, mọi người đều hơi biến sắc.

Nhẹ nhàng thoái mái, bay lên không trung hàng trăm mét, Nhật Diệu bình thường cũng có thể làm được, nhưng hai người này biến nặng thành nhẹ nhàng, đều chỉ dùng thủ đoạn của võ sư, cái này hoàn toàn không phải người thường có thể làm được.

......

Lý Hạo lúc này rất suy yếu.

Hắn nhìn lên bầu trời.

Một lát sau, bỗng nhiên nhíu mày, hắn nhìn về phía một phi thuyền có chút che khuất tầm mắt ở bên hông, là người của Quang Minh Đảo.

Những kẻ này, phi thuyền của bọn họ nằm cách cầu vượt không xa.

Cũng không ở bên cạnh cầu vượt, khoảng cách hơn 100 mét, lơ lửng trên không, cũng có rất nhiều người ở trên đó.

Hai người Viên Thạc cách không đứng đối diện, võ sư chi chiến, bình thường đều giới hạn ở một chỗ nhỏ, cho dù hai người này thật sự mở rộng phạm vi, khả năng lớn nhất cũng là rơi xuống đất mà chiến, cho nên Quang Minh Đảo vẫn chưa di chuyển, vẫn đứng sừng sững ở bên kia.

Ở đó, cũng là nơi tốt nhất để xem chiến, có tầm nhìn tốt nhất, có thể nhìn thấy rõ ràng nhất.

Lý Hạo nhíu mày, bên cạnh, Lưu Long cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong mắt lộ ra một chút lạnh lùng.

Đây là muốn tìm chết!

Võ sư giao chiến, phạm vi không lớn, cho dù là siêu năng, kỳ thật phạm vi cũng sẽ bị giới hạn ở một khu vực nhất định, sẽ không khuếch trương đến vô hạn, huống chi đối phương còn đang ở giữa không trung, có khuếch trương lắm thì cũng khó mà mở rộng ra bên kia, trừ phi hai người tác chiến trên không.

Nhưng võ sư cũng tốt, siêu năng cũng tốt, chỉ cần không phải là phi thiên hệ, cơ hồ sẽ không giao chiến trên không.

Mặt đất, đó mới là nơi trở về của bọn họ.

Tuy nhiên, Viên Thạc và Tôn Nhất Phi là người bình thường sao?

Một lúc lâu sau, Lý Hạo nhẹ giọng nói: “Không cần quản, luôn có một số người cảm thấy mình rất đặc biệt, rất không giống với người thường, Quang Minh Đạo này, hình như do một vị thiên quyến thần sư thành lập, phải không?”

Một bên, Vương Minh gật đầu.

Quang Minh Đảo và Kiếm Môn không giống nhau, Kiếm Môn là do Hồng Nhất Đường thành lập, Quang Minh Đạo lại do một vị thiên quyến thần sư có thiên phú rất tốt thành lập, người nọ bước vào Nhật Diệu rất sớm, không bao lâu lại thuận lợi bước vào Tam Dương, trở thành một số ít thế lực lớn của Ngân Nguyệt có Tam Dương tọa trấn.

Đối với võ sư, vừa rồi bọn Lý Hạo đánh một trận, đích xác rất đặc sắc.

Nhưng đó cũng chỉ là có thể so sánh với cấp độ Nhật Diệu sơ kỳ, khoảng cách tới Tam Dương còn quá xa.

Có một số người, chính là đầu sắt.

Huống chi, Quang Minh đảo chủ kia, tự nhận thực lực mình bất phàm, giờ phút này bỗng nhiên di chuyển phi thuyền, chẳng phải là lộ ra vẻ kém hơn người một bậc sao?