Trên Đấu Thiên?
Thời điểm này, không chỉ y, còn có rất nhiều người nảy sinh ý nghĩ như này.
Nhưng mà... Không thể nào!
Ngay cả ở Trung Bộ, tin đồn có một vài võ sư, cũng đã bước vào cấp độ này, nhưng cho đến bây giờ họ hầu như không ra tay, cũng không ai nhìn thấy họ, những kẻ mạnh thần bí, từng người từng người dường như biến mất trên chiến trường Trung Bộ.
Người ta nói, những người này đã tìm thấy con đường phía trên Đấu Thiên.
Nhưng mà... Đó là Trung Bộ, cũng chưa có bằng chứng xác thực.
Hôm nay, trong Ngân Nguyệt, trong một nơi mà võ lâm xuống dốc này, họ lại nhìn thấy một vị cường giả võ sư chỉ dùng một quyền lại có thể oanh sát một vị thiên quyến thần sư cấp độ Tam Dương.
......
Tuần Dạ Nhân.
Sắc mặt Hách Liên Xuyên thay đổi liên tục, đây là Viên Thạc?
Quang Minh Đảo... Không còn.
Cho dù còn lại hai ba con mèo con, cũng hoàn toàn không còn Quang Minh Đảo nữa, một tổ chức cỡ trung bình, một vị Tam Dương, mấy vị Nhật Diệu, dưới một quyền một gậy của bọn họ, hoàn toàn bị diệt.
Không thể tin được!
......
Bên cạnh Lý Hạo, Vương Minh há to miệng, mang theo một chút mê mang và ngốc trệ.
Đó là Tam Dương, không phải là Nguyệt Minh.
Cứ như vậy mà không còn ư?
“Lão sư!”
Y hét lên một tiếng, ngay sau đó, ánh mắt sáng như tuyết dọa người, lẩm bẩm: “Ta muốn học võ!”
Đúng vậy, y muốn học võ.
Trời ơi, đây là võ sư sao?
Lý Hạo cường đại, đã làm cho y tự ti rồi, nhưng khi Viên Thạc ra tay, lúc này y mới hiểu được, Lý Hạo tính là cái rắm, đó vẫn chỉ là thủ đoạn phàm tục mà thôi, Viên Thạc mới chân chính là người trong chốn thần tiên.
Đây mới là Lục Địa Thần Tiên trong truyền thuyết, cường hãn không thể tưởng tượng nổi, tồn tại chỉ cần một quyền là có thể phá bầu trời.
Cái gì Tam Dương hay không Tam Dương, có thể ngăn trở một quyền này sao?
Không thể!
Ngay cả Hách bộ trưởng vô cùng cường đại trong lòng y, giờ khắc này, y cảm thấy cũng không thể ngăn được một quyền này, nhìn xem... Y nhìn về phía Hách Liên Xuyên, quả nhiên, thấy Hách bộ trưởng còn đang há to miệng, đôi mắt to tròn.
Rõ ràng, Hách bộ trưởng cũng choáng váng, sợ hãi rồi.
......
Giữa không trung.
Hai người nhanh chóng bay trở lại, một lần nữa rơi xuống hai bên cầu gãy.
Sắc mặt rất bình tĩnh.
Phảng phất vừa rồi chỉ đánh chết mấy con sâu nhỏ.
Dám đứng trên đỉnh đầu nhìn xuống bọn họ, nếu không đánh chết loại người này, người ngoài biết được, còn tưởng rằng võ sư chỉ có như vậy!
Không đánh chết họ, những võ sư đã chết hơn hai mươi năm trước, có lẽ sẽ không cam lòng.
Năm đó, chúng ta xem chiến, ai dám không có quy tắc như vậy, đều đã bị đánh chết từ lâu, hiện tại vì sao lại không đánh chết họ chứ?
Bây giờ, hai người đã đánh chết những kẻ vô quy củ này, tâm trạng dường như tốt hơn nhiều.
Thật sự giống như đập chết mấy con muỗi, hai người thậm chí còn không đề cập đến mấy người này, Tôn Nhất Phi run lên trường côn, nhìn về phía Viên Thạc, hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Viên Thạc, võ sư một đạo, ngươi thắng!”
Viên Thạc, đã đi đến một cấp độ khác.
“Đây là cảnh giới gì?”
Gã mang theo kỳ vọng, cùng với khao khát, hỏi một câu.
Chiến đấu, chỉ vừa mới bắt đầu.
Nhưng gã muốn biết, rất muốn biết.
Trên Đấu Thiên, còn đường nữa sao?
Gã sợ nếu giờ không hỏi, liền không còn cơ hội để hỏi lại, gã muốn biết, quá muốn biết.
“Uẩn Thần!”
Giọng nói của Viên Thạc đầy sự bình tĩnh: “Uẩn Thần, ta chỉ là vừa mới nhập môn, trên Uẩn Thần, còn có cảnh giới! Dung Thần!”
“Uẩn Thần... Dung Thần...”
Tôn Nhất Phi thì thào, mang theo hưng phấn, mang theo mất mát, mang theo một chút không cam lòng.
Gã nhìn về phía Viên Thạc: “Ngươi... Bước ra khỏi thế giới mới của võ sư... Võ sư trong thiên hạ, đều có hy vọng rồi!”
Gã không biết là nên vui vẻ, hay là bi thương.
Gã nhìn Viên Thạc, lộ ra nụ cười sáng lạn: “Ta không lỗ, thật sự không lỗ... Ta lại vào giờ khắc này, biết phía trên Đấu Thiên lại còn có cảnh giới, Viên Thạc, võ sư Uẩn Thần... Đến đi, cho ta thấy sự hùng mạnh của Uẩn Thần!”
“Như ngươi mong muốn!”
“Grào!”
Một tiếng gầm thét, một con cự viên xuất hiện trở lại, giờ phút này, lại có chút khác lúc trước.
Con cự viên này, tay cầm xích, một dây xích đánh ra, bầu trời dường như bị phá vỡ một cái hố lớn.
Giờ phút này, một cây trường côn đâm thủng thiên địa.
Đại chiến, bùng nổ trở lại.
Giờ này khắc này, mới là chân chính toàn lực ứng phó.
Mà mọi người ở phía dưới, sớm đã kinh ngạc.
Võ sư Uẩn Thần!
Một kích vừa nãy miểu sát một vị Tam Dương, lại chỉ là tiểu thí ngưu đao* của hai vị cường giả, giờ khắc này, bọn họ cũng cảm nhận được sự cường đại như phần thiên liệt địa kia.
Giờ khắc này, Hạo Không cũng tốt, Diêm La cũng tốt....
Tất cả đều tìm cách liên lạc với ngoại giới.
Thiên biến!
Tôn Nhất Phi đại chiến Viên Thạc, Viên Thạc bước vào cấp độ trên Đấu Thiên, trở thành võ sư Uẩn Thần đầu tiên đương thời, nói vậy, nếu tin tức này truyền ra ngoài, võ sư 99 hành tỉnh trong thiên hạ đều sẽ bị kinh động, đều sẽ bị chấn động.
Trên Đấu Thiên, thật sự có đường.
Những người phía trên Đấu Thiên kia ở Trung Bộ chưa tưng xuất hiện qua.... Có thật là Uẩn Thần, hay chỉ là giả?
Họ không biết.
Nhưng Viên Thạc, nhất định là thật, một vị võ sư có thể áp chế siêu năng Tam Dương hậu kỳ, mà lại là siêu năng thăng cấp từ võ sư, thực lực như vậy, Đấu Thiên không có khả năng làm được.
......
Ầm ầm!
Như sấm sét, như núi lửa phun trào.
Trong hư không, hai bóng người nhấp nháy, va chạm, Tâm Hỏa Viên cầm xiềng xích, mỗi một kích đều phá vỡ bầu trời, Tề Mi Côn cũng cường hãn vô biên, dưới một gậy, mặt đất đều bắt đầu rạn nứt, phải biết, đối phương vẫn còn ở trên không trung.
Dưới mặt đất, Lý Hạo nhìn, gắt gao nhìn.
Hắn thấy Tâm Hỏa Viên bị áp chế, trong nháy mắt, bị một côn đánh bay, sắc mặt hắn thay đổi liên tục, nội kình bộc phát, kiếm khí tràn ra, hắn rất khẩn trương.
Lão sư mạnh, nhưng Uẩn Thần, chỉ là uẩn một cái Tạng Thần, nếu dựa theo cảnh giới mà nói, lão sư cũng chỉ là Tam Dương sơ kỳ.
Nhưng đối phương lại là một Tam Dương hậu kỳ.
Tam Dương bình thường tự nhiên không tính là cái gì, nhưng Tôn Nhất Phi, hiển nhiên rất không bình thường.
Hắn có một loại xúc động, hắn thậm chí còn muốn ngay lúc này thăng cấp Đấu Thiên, đi uẩn Ngũ Tạng Thần, đi tham dự trận chiến này... Liên thủ cùng lão sư chống lại kẻ địch.
Nhưng hắn biết, cho dù mình thật luyện thành Ngũ Tạng Thần, lão sư cũng sẽ không để cho mình lên chiến trường.
Đây là trận chiến thuộc về lão, thuộc về tôn nghiêm cuối cùng của võ sư!
Mà cái này, cũng là Ngân Nguyệt võ lâm, tiếp tục một trận chiến huy hoàng năm đó.
Giờ này khắc này, Lý Hạo nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy có sự sợ hãi, sùng bái, hâm mộ, hắn bỗng nhiên nở nụ cười.
Có lẽ, đây là mục đích tiếp chiến của lão sư, Tôn Nhất Phi ước chiến trước mặt mọi người.
Võ lâm của Ngân Nguyệt, vẫn còn tiếp tục.
Vẫn chưa xuống dốc!
Những siêu năng này, lần này, tất cả đều bị bao phủ bởi sự cường đại của võ sư, mà run rẩy!
“Lão sư... Phải giành chiến thắng ah!”
Lý Hạo hò hét trong lòng, nhất định phải thắng ah!
.
*lần đầu làm việc đã thể hiện tài năng
.
**PS từ tác giả: Chương tiếp sẽ đánh xong, tỷ đấu giữa Viên Thạc và Tề Mi Côn, không chỉ là trận chiến sinh tử, trận chiến báo thù, mà còn là sự khởi đầu của con đường quật khởi lần nữa của võ sư, cho nên đừng quá để ý đến kết quả.