TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 373: Tề Mi Côn, thắng! (1)

Đại chiến vẫn còn tiếp tục.

Trên cây cầu gãy, hai người không còn chiến đấu trên không.

Viên Thạc vận chuyển Ngũ Cầm Thuật tới cực hạn, thổ nạp pháp cũng là như thế, trong lúc phun ra nuốt vào, quanh thân thậm chí toát ra từng đợt khói trắng, đó là khí tức mãnh liệt phun ra nuốt vào, trải qua nội phủ, khí thể bị bốc hơi sinh ra do chênh lệch nóng lạnh quá lớn.

Nhưng trong mắt người khác, đây giống như thần tiên, thôn vân thổ vụ*.

Có lẽ điều này đúng với một số truyền thuyết cổ xưa cổ đại.

Đứng ở trên không, xung quanh cứ như có mây mù hiện ra, đây chẳng phải là thôn vân thổ vụ sao?

Mà Tôn Nhất Phi, giống như Hỏa Thần.

Ngọn lửa không chạm vào cơ thể, trường côn cũng đỏ bừng, hết côn này đến côn khác, liên tục đánh lui Viên Thạc hóa thân Tâm Hỏa Viên, y quá mạnh!

Tiến vào siêu năng, vẫn đi Võ Đạo.

Năm đó chính là cường giả Võ Đạo, giờ mặc dù không còn sử dụng nội kình, nhưng siêu năng hùng hậu, vẫn như cũ bạo phát ra sức mạnh của Tề Mi Côn.

Ai nói siêu năng chỉ dùng siêu năng kỹ?

Trong lĩnh vực siêu năng, Tôn Nhất Phi cũng có đặc sắc của chính mình, đem siêu năng trở thành nội kình, vẫn sử dụng hô hấp pháp của Tề Mi Côn, mà sẽ không xuất hiện quá nhiều tai hại.

- Oanh!

Một côn đánh ra, một bên thành cầu gãy đổ sập hoàn toàn.

Viên Thạc đạp không mà đi, như chim bay, hổ vồ, song quyền hóa trảo, như vuốt chim, chộp vào trường côn!

Hùng Ưng Vồ Thỏ!

Giờ dường như hóa thành một con hùng ưng, lợi trảo chộp về phía Tôn Nhất Phi, dưới một trảo này, ngọn lửa bốc lên trên trường côn, Tôn Nhất Phi lắc trường côn, lực chấn động ầm vang bộc phát, một côn đánh về phía trước... Bịch một tiếng, trường côn xuyên qua trời đất, Viên Thạc cấp tốc lui tránh, lại vẫn bị một côn này đâm xuyên bàn tay.

Trường côn không ngừng, trực tiếp đụng trúng vách núi cheo leo đằng xa, nổ ầm vang, trên vách đá xuất hiện một sơn động khổng lồ, đó là do y đánh ra.

Vẫy tay một cái, trường côn bay ra!

Hai người càng đánh càng mạnh!

Tôn Nhất Phi hỏa khí sôi trào, trên thân giống như xuất hiện mấy vầng thái dương, đây mới thật sự là cường giả Tam Dương, nóng rực như thái dương đồng dạng, mạnh mẽ vô biên.

Những Tam Dương tại Ngân Nguyệt, so sánh cùng y thì chênh lệch cực lớn.

Sát khí, ý thức chiến đấu, kinh nghiệm, thủ đoạn, đều không bằng người này.

Từ Ngân Nguyệt giết ra ngoài, ở Trung Bộ giết trở lại, Tôn Nhất Phi vài chục năm nay, vẫn luôn chém giết lẫn nhau, màu đỏ như máu trên trường côn thậm chí không đơn thuần là ánh lửa, còn có huyết quang!

Giữa không trung, Viên Thạc gào thét, Tâm Hỏa Viên lại vung xiềng xích!

Xiềng xích quấn quanh trường côn, tiếng nổ lớn rầm rầm vang vọng đất trời.

Ngay khi quấn quanh trường côn, Viên Thạc gào thét.

Phía dưới, mấy người Lý Hạo nhanh chóng che lỗ tai.

Trong chớp nhoáng này, giống như có một đầu mãnh hổ thật sự bước ra khỏi sơn lâm, vô số tiếng gầm của mãnh hổ vang lên, giống như đại yêu đột kích.

"Rống!"

Tiếng rống chấn động thiên địa.

Phía dưới, những siêu năng giả hơi yếu, dồn dập bộc phát thần bí năng, vẫn ngăn không được tiếng gầm mạnh mẽ, màng nhĩ của không ít người lập tức bị vỡ, lỗ tai chảy máu.

Lùi lại lại lui!

Không ít siêu năng giả đã thay đổi hoàn toàn sắc mặt, có người mang theo nỗi sợ không thể che giấu, dồn dập tránh lui.

Những tổ chức nhỏ kia chạy cực nhanh, thậm chí rời khỏi ngoài ngàn mét, còn cảm thấy nguy hiểm, tiếp tục lui lại.

Tổ chức cỡ trung, chỉ còn lại Kiếm Môn, bên Kiếm Môn, Hồng Nhất Đường ra hiệu toàn bộ môn nhân rời đi, lão không đi, mà cuồng nhiệt nhìn hai người trên không trung.

Võ Đạo!

Võ sư nhất đạo, Ngân Nguyệt võ lâm...

Hắn tin tưởng sau trận chiến ngày hôm nay, thiên hạ võ sư tất nhiên sẽ chen chúc đến, cúng bái triều thánh, tiếp tục truy cầu trên lĩnh vực võ sư tương lai mờ mịt.

Bởi vì... có hy vọng!

Viên Thạc, phá vỡ giới hạn Đấu Thiên.

Giờ này khắc này, ngay cả trái tim đã nguội lạnh nhiều năm của Hồng Nhất Đường, cũng trở nên cuồng nhiệt.

Võ sư!

Võ Đạo có thể thông thần!

Dù Viên Thạc vẫn chưa áp chế được Tôn Nhất Phi, thậm chí còn bị Tôn Nhất Phi áp chế, nhưng Hồng Nhất Đường vẫn không kìm được nhiệt huyết trong lòng, Viên lão ma tái hiện, Ngân Nguyệt võ lâm trở về!

"Rống!"

Mấy tiếng gào thét liên tiếp vang lên, tiếng rống chấn động hạp cốc, vang vọng không dứt bên tai.

Giữa không trung, Viên Thạc đạp không mà đi, Ngũ Cầm Thuật vô cùng dũng mãnh, không đơn thuần là Viên Thuật, giờ lão dùng tới Hổ Đấu Thuật, như mãnh hổ chém giết, Tâm Hỏa Viên lưng cõng mãnh hổ, sát khí ngập trời.

Ngũ Cầm Dung Thế!

Trừ Tâm Hỏa Viên, Viên Thạc lão còn có thế khác, giờ những thế kia nhanh chóng hòa hợp, hóa thành một đầu mãnh hổ, vượn hổ cùng tồn tại, song thế va chạm, bộc phát ra lực lượng càng cường đại.

"Uống!"

Quát to một tiếng, Viên Thạc dùng chiêu song quyền quán nhĩ*, thẳng đến đầu lâu của Tôn Nhất Phi.

Hợp chùy!

Bịch vang một tiếng, Tôn Nhất Phi quét ra một côn, càn quét Ngũ Cầm Chi Thế!

Trên không trung, Viên Thạc không ngừng lay động.