TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 435: Âm thầm gây rối (8)

Lý Hạo đưa tay nhận lấy, không nhiều, chỉ có 7, 8 viên.

Hắn quan sát tuyến đường giáp đen đi tuần tra, lại nhìn vị trí của Tử Nguyệt, lộ ra nụ cười.

Tử Nguyệt không hề nhúc nhích, xem ra vẫn còn đang chờ đợi.

Cho ngươi một bất ngờ lớn!

Hắn nhanh chóng hóp bụng lại chạy qua, chắc khoảng sau 1, 2 phút, một đội binh sĩ giáp đồng sẽ đi tuần tra qua, đạp trúng đồ chơi này.

Chỗ này, lát nữa có lẽ sẽ bùng nổ đại chiến.

Nên kịp thời chạy trước!

Cách càng xa càng tốt!

Có đôi mắt này của Lý Hạo, cộng thêm tiếng bước chân vang lên của giáp đen, như vậy vừa có thể tránh được siêu năng, lại có thể né được giáp đen, 3 người bọn họ lên đường chạy trốn, chọn những nơi vắng vẻ để ẩn núp.

Lúc này, nội thành đột nhiên có một vài siêu năng giả, nhưng lại không ai bắt gặp đám người này.

Mấy người bọn họ đặc biệt né đi, mấy tên đấy cũng khó mà phát hiện được họ.

...

Con đường thứ 2.

Tử Nguyệt lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi những người kia cùng nhau ra tay.

Nhanh lên!

Ả ta đã thấy trước mặt có 10 vị giáp sĩ rồi, tuy rằng không yếu, nhưng với trình độ cường giả của ả ta mà nói, rất dễ giải quyết.

Khó nhất ngược lại là giữ được chiếc áo giáp nguyên vẹn.

Món đồ này, sau khi thu được sẽ là của Hồng Nguyêt.

Chính ngay lúc này, ả ta nhìn thấy ở ngoại thành một chùm Tinh Quang lập loè, nhàn nhạt, đó chính là tín hiệu ra tay, nhưng đủ khiến ả ta nhìn thấy.

Nháy mắt, Tử Nguyệt bộc phát lên, phóng tới đám giáp đen cách đó không xa.

Lực sấm sét nhanh chóng bùng phát!

Bịch một tiếng, 1 tên giáp đen trực tiếp bị ả ta đánh bay, không chỉ 1 tên, 2 tên, 3 tên... đám giáp đen này trong tay ả, quá yếu.

Nháy mắt, 10 tên giáp đen hoàn toàn bị đánh bay.

Giữa không trung, ả ta không ngừng duy trì lực sắm sét, đánh cho bọn chúng không cách nào tiếp đất.

Chỉ cần duy trì trong một phút, những tên này liền xong đời ngay!

Mà ả ta bắt đầu thu nhỏ lại phạm vi siêu năng, không để cho đám giáp đen đằng xa cảm ứng được.

Mà chính ngay trong lúc này... ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên!

Con đường thứ nhất trước mặt, 1 đội giáp đen tuần tra, trực tiếp bị nổ cho tan tác, mặc dù không bị thương tổn, nhưng động tĩnh lại cực lớn, siêu năng bộc phát!

Chỗ đó cách cửa thành không xa.

Trong chớp mắt, một tên giáp đồng mang theo vài giáp đen nhanh chóng đi tới, giáp đen còn chưa cảm ứng được gì, nhưng giáp đồng đã quay đầu đi về phía trước.

Tử Nguyệt phía trước, lúc này tím mặt!

Phía trước có siêu năng sao?

Chết tiệt!

Mà vừa hay lúc ả ra tay... ai đã động thủ chứ?

Lúc này, ả thật sự muốn giết kẻ đó!

Không đợi ả tức giận xong, cũng không đợi á quyết định là rút lui hay chờ đợi, khiến đám giáp đen này mất sức chiến đấu, lúc này, một tên giáp đồng xuất hiện.

Ầm!

Cường giả giáp đồng kìa, xuất kiếm chém tới, phanh một tiếng, va chạm cùng lúc với sấm sét, lượng lớn siêu năng lực bộc phát.

Tử Nguyệt thầm mắng một câu, chết tiệt, cô ta không thể ở lâu.

Nếu không thì sẽ rắc rối to.

Bởi vì lúc này quá gần cửa thành, lượng lớn giáp đen tồn tại, nháy mắt, từ tứ phía chui ra 7, 8 tên giáp đen.

Tử Nguyệt chỉ có thể nhanh chóng từ bỏ mấy tên giáp đen sắp xong đời kia mà chạy trốn.

Không dám phi thiên, lúc này phi thiên chính là tìm chỗ chết.

Nhưng phía sau, mấy tên giáp đen kia, dồn dập đuổi theo, ầm ầm, từng đợt âm thanh giết chóc vang lên.

Gần nội thành, còn có rất nhiều giáp đen truy kích đến.

Bên phía con đường thứ 3, Hồng Nhất Đường đang muốn giải quyết phiền phức... ngay lúc này, trong lòng điên cuồng mắng chửi.

Tử Nguyệt, cái thứ phế vật này!

Còn nói gì Tam Dương đỉnh phong, đối phó với vài tên giáp đen mà cũng gây động tĩnh lớn như vậy, còn kéo theo nhiều giáp sĩ đến như thế, đáng chết.

Chạy thôi!

Tam Dương dưới tình huống không cho phép phi thiên, tốc độ vẫn rất nhanh, nhưng ở nội thành, một khi giáp đen phát hiện kẻ địch, động tác cũng không chậm, nháy mắt, giáp đen xuất hiện từ bốn phương tám hướng, bắt đầu vây quét Tử Nguyệt.

Mà Tử Nguyệt, lúc này trước sau đều bị chặn lại, thực lực ả ta đích thực cường đại, ầm một tiếng, sấm sét bộc phát, thậm chí trực tiếp đánh bay giáp đồng, nhưng nháy mắt, 7, 8 thanh kiếm đâm về phía ả ta, da đầu Tử Nguyệt có hơi run lên.

Không phải sợ, mà là những tên này đánh không chết, ả ta không có thời gian đánh bay chúng trong một phút.

Cứ tiếp tục như vậy, nếu tới ngày càng nhiều, ả ta cũng không ngăn được nữa.

Lúc này, ả ta nhịn không được mà nổi giận gầm lên: "Các người không mau giúp ta!"

Không đến, ả ta cũng không tức giận, cứ trực tiếp đưa mấy tên giáp đen này chạy về phía bọn họ.

Nhưng mà, lúc này ai dám qua chứ?