Lý Hạo không quan tâm người khác như thế nào, hắn chủ yếu là nhìn chằm chằm vào Tử Nguyệt.
Hồng Nguyệt hiện tại chính là tràn đầy oán niệm với hắn.
Hơn nữa lão sư mình lại còn giết nhiều vị Tam Dương của Hồng Nguyệt như vậy, chỉ cần có cơ hội, những người này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình.
Nhìn Tử Nguyệt, một mặt là xem thương thế của nàng như thế nào.
Thứ hai, đó là nhìn vào Hồng Ảnh.
Bên phía Hồng Nguyệt, đại bộ phận người đều có một Hồng Ảnh, nhưng ở trên người Tử Nguyệt, hắn lại không nhìn thấy Hồng Ảnh. Đây cũng là một điểm mà Lý Hạo cảm thấy kỳ quái. Cho dù lúc trước gặp phải nguy cơ lớn như thế, Tử Nguyệt cũng chưa từng bày ra Hồng Ảnh.
Không có?
Hay là nói... Hồng Ảnh của Tử Nguyệt không ở đây?
Thực lực của Tử Nguyệt rất cường đại, theo lý thuyết, nếu nàng ấy có Hồng Ảnh, thực lực Hồng Ảnh đại khái là cũng là Tam Dương, tại sao lại không phát hiện ra?
Lý Hạo hơi chút nghi hoặc, nhưng mà giờ phút này không ai có thể giải đáp thắc mắc cho hắn.
Mà xa xa, Tử Nguyệt kịch liệt thở dốc, quay đầu lại nhìn thoáng qua cường giả bạch ngân bên kia, bỗng nhiên quay đầu nhìn Lý Hạo, nàng cảm thấy có người đang nhìn mình, mặc dù rất nhiều người đang nhìn nàng, nhưng ánh mắt kia, làm cho nàng rất không thoải mái.
Nàng nhìn theo ánh mắt kia nhìn lại... Ánh mắt khẽ động.
Truyền nhân của Lý gia!
Trước đó, nàng không thấy Lý Hạo.
Nhưng mà Tuần Dạ Nhân tiến vào trước Hồng Nguyệt, lúc trước nàng cũng không rõ mấy người Lý Hạo vào thành dò xét hay là đi làm cái gì khác, lúc trước không nhìn thấy, nàng còn lo lắng Lý Hạo đã chết ở đây.
Giờ phút này nhìn thấy Lý Hạo, ngược lại an tâm hơn một chút.
Đúng vậy, hơn bất cứ ai, nàng là người không muốn Lý Hạo chết ở đây nhất.
Yêu cầu của bên phía Hồng Nguyệt, là cho dù không bắt được Lý Hạo, cũng phải tận lực cam đoan Lý Hạo còn sống. Đương nhiên, còn có một điều kiện tiên quyết là... Đừng cho Lý Hạo cơ hội mạnh lên nữa, Lý Hạo lặng lẽ tiến vào Phá Bách, khi cấp trên biết được đã cực kỳ bất mãn.
Có thể bắt sống Lý Hạo thì tốt hơn!
Đương nhiên, mấu chốt là còn có một yêu cầu cuối cùng, nếu Lý Hạo thật sự không cẩn thận mà chết, nhất định phải mang thi thể Lý Hạo trọn vẹn trở về, đây là tình huống vạn bất đắc dĩ, mới đưa ra quyết định như vậy.
Chỉ cần có thể, không thể để Lý Hạo chết.
Tử Nguyệt thấy được Lý Hạo, cũng không quan tâm ánh mắt của hắn như thế nào rồi, một ít oán niệm bị thương lúc trước, giờ phút này đều tiêu tán một chút.
Hắn vẫn còn, còn sống là được rồi!
Đối với chuyện của Bát Đại Gia ở Ngân Thành, nàng hiểu rõ hơn người khác một chút. Quan trọng là Hồng Nguyệt vì Bát Đại Gia, mà đã bố cục rất nhiều năm, vốn là muốn im hơi lặng tiếng để mà hoàn thành.
Kết quả, trong lần cuối cùng lại xảy ra sai lầm cực kỳ đáng tiếc ở ngay chỗ Lý Hạo.
Mấy nhà khác, cho dù chết, Hồng Nguyệt cũng là tận lực giả mạo thành ngẫu nhiên mà tử vong, tận lực không thu hút sự chú ý của mọi người, hiện tại, lại là ồn ào huyên náo hết cả lên rồi.
Đang suy nghĩ thì trong thành phố phát ra một tiếng nổ lớn.
Hồng Nhất Đường lại bị đuổi kịp, giờ phút này không thể không cầu viện mà quát lên: “Hồ Soái!”
Xa xa, Hồ Định Phương quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy cường giả bạch ngân kia trực tiếp bay lên trời, mà tốc độ lại rất nhanh. Nếu chỉ chạy trên mặt đất, rất khó để chạy qua được tên này.
Cứu Hồng Nhất Đường?
Kiếm Môn của Hồng Nhất Đường mạnh hơn ba tổ chức lớn không ít, cộng thêm Hồng Nhất Đường vốn là người Ngân Nguyệt sinh ra và lớn lên ở Ngân Nguyệt, ngược lại không gây họa cho người bình thường trong Ngân Nguyệt. Cho nên ở bên chính quyền, ba tổ chức lớn chính là tổ chức tà năng.
Mà Kiếm Môn, lại không có bị cho là tổ chức tà năng.
Suy nghĩ trong chốc lát, Hồ Định Phương quay đầu, lăng không một kích, một luồng kim năng vô cùng sắc bén ngưng tụ thành, gã cũng là cường giả hệ kim, trong nháy mắt, năng lượng hệ kim hội tụ thành một chùm tia sáng.
Chùm tia sáng nhanh chóng đánh lên không trung!
Oanh!
Dưới một tiếng nổ lớn, thân thể cường giả bạch ngân hơi lùi về phía sau vài bước, mà như vậy cũng đủ cho Hồng Nhất Đường một cơ hội, y nhanh chóng chạy trốn, trong chớp mắt lại chạy cách ra được một đoạn.
......
Bên phía quảng trường.
Lý Hạo không nhìn trong thành mà là nhìn về phía Kiếm Môn, giờ phút này, bên phía Kiếm Môn cũng đang có rất nhiều người lo lắng, mà vị cường giả Tam Dương mà Lý Hạo chú ý lúc trước, cái người hư hư thực thực là nhân tình của Hồng Nhất Đường, giờ phút này cũng mang theo một chút thần sắc lo lắng, xem ra, giống như chuẩn bị sẵn sàng để ra tay cứu viện.
Lý Hạo chỉ nhìn thoáng qua thôi, lúc này, bên cạnh mọi người cũng đã hội tụ không ít giáp sĩ hắc khải.
Mấy cường giả Hách Liên Xuyên chạy về, nhao nhao ra tay, đánh cho những hắc khải kia không ngừng bay ra, có một số thậm chí trực tiếp bị đánh bay ra khỏi quảng trường, một khi bay ra khỏi quảng trường, trở về ngoại thành, những hắc khải này sẽ rất nhanh mất đi sức chiến đấu.
“Những người khác có thể lui ra!”
Hách Liên Xuyên hống một tiếng, đã hấp dẫn một lượng lớn hắc khải tới đây, nếu tiếp tục lưu lại, đợi lát nữa cường giả bạch ngân kia tới rồi, những người này đều là bia đỡ đạn.
Mọi người nhao nhao lui về phía sau.
Rất nhanh, tất cả mọi người rút khỏi khu vực ngoại thành.
Lúc này, Vương Minh vội vàng chen tới từ trong đám người, thấy mấy người Lý Hạo, thở phào nhẹ nhõm nói: “Các ngươi không sao chứ?”
Mấy người này, vừa vào đã biến mất tăm hơi.
Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng đã trở lại.
“Không có việc gì!”
Lý Hạo cười một tiếng, thấp giọng nói: “Hách bộ an bài nhiệm vụ đặc thù, sau khi chúng ta tiến vào thì cố ý tách ra với mọi người để hành động, chỉ là không nghĩ tới Tử Nguyệt bỗng nhiên dẫn ra nhiều cường giả như vậy, thật đáng tiếc, chúng ta thiếu chút nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ.”