Chuyên làm việc cho triều đình.
Ưng khuyển, đây là cách nói của những người trong võ lâm. Theo suy nghĩ của Tuần Dạ Nhân, thì những người này không làm những việc tốt, mà là như phá hoại trật tự công cộng, giết chóc xung quanh, tạo ra một loạt các vụ án mạng, bỏ qua pháp luật ...
Loại người như Viên Thạc, thật ra chính là loại mà chính quyền ghét nhất!
Đương nhiên, sau này Viên Thạc khiêm tốn lại, tiếp đó là siêu năng quật khởi. Siêu năng làm chuyện xấu nhiều hơn, ngược lại tẩy trắng cho Viên Thạc một chút. Trên thực tế, năm đó lão ma này cũng là đối tượng bị triều đình truy nã.
Hồng Nhất Đường thấy hình như Lý Hạo đang suy nghĩ cái gì đó, cũng không tiện cắt đứt.
Qua một hồi, thấy Lý Hạo thanh tỉnh, lúc này y mới nói: “Ta thấy ngươi luyện kiếm, mà lão sư ngươi luyện Ngũ Cầm Thuật, đi chính là Ngũ Cầm thế. Tuy rằng hắn cũng biết kiếm pháp, hơn nữa cũng không kém, nhưng dù sao cũng không có ngưng tụ kiếm thế!”
Ánh mắt của Lý Hạo sáng lên.
Hồng Nhất Đường tiếp tục cười nói: “Lúc đó Ngân Nguyệt võ lâm có bảy vị kiếm khách, danh tiếng của bọn họ tương đối lớn. Bọn họ được xưng là Ngân Nguyệt Thất kiếm khách, đều là cảm ngộ được sự tồn tại của kiếm thế, kiếm thế, cũng không phải chỉ có một loại!”
“Ta thấy ngươi dùng Vô Ảnh kiếm, hẳn là lấy được truyền thừa của Vô Ảnh kiếm có đúng không?”
Lý Hạo gật đầu.
Thật ra hắn thích cùng võ sư tán gẫu những chuyện này, tuy rằng lão sư biết nhiều, hiểu nhiều, nhưng lão sư không phải là kiếm khách chuyên nghiệp. Có đôi khi còn chưa chắc có thể vượt qua một phương diện nào đó so với những kiếm khách này.
Hồng Nhất Đường thấy hắn có hứng thú, tiếp tục nói: “Năm đó Thất kiếm khách có Địa Phúc Kiếm, Vô Ảnh Kiếm, Phong Lôi Kiếm, Quang Minh Kiếm, La Sinh Kiếm...”
Y nói một lúc rồi tiếp tục: “Bảy người, bảy thế kiếm khác nhau! Kiếm khách, theo ý kiến của ta thì tất cả đều không kém... Tất nhiên, không thể so sánh với lão sư của ngươi, hắn là biến thái dung hợp năm thế rồi. Nếu không, hắn chỉ nắm giữ duy nhất một thế trong Ngũ Cầm thế, thì tuyệt đối không phải là đối thủ với bất kỳ một người nào trong Thất kiếm.”
Lý Hạo gật đầu, trong lòng oán thầm, mấu chốt là lão sư nắm giữ năm thế, còn nữa, tại sao ngươi lại xếp Địa Phúc kiếm lên hàng đầu?
Hồng Nhất Đường nói với hắn những điều này, cũng không phải vì khoe khoang cái gì đó, mà chỉ là nhìn hắn luyện kiếm. Giờ phút này lại nói thêm vài câu, tiếp tục nói: “Nếu ngươi đi kiếm đạo, hơn nữa nếu không muốn trở thành kiếm thứ tám trong Thất kiếm... Vậy thì phải học tập lão sư của ngươi!”
Lý Hạo có chút mờ mịt.
Hồng Nhất Đường đành phải nói thêm một chút: “Kiếm, cũng không phải là chỉ có một loại kiếm thế! Địa Phúc kiếm, kỳ thật có chút liên quan đến mặt đất, một kiếm xuất ra, long trời lỡ đất, đó là mượn lực của đại địa!”
Ánh mắt Lý Hạo trong nháy mắt sáng lên.
Hồng Nhất Đường nở nụ cười: “Vô Ảnh kiếm, không chỉ nhanh mà còn nằm ở vô tung vô ảnh! Ngươi so sánh một chút đi, có tương tự như siêu năng ám hệ ngày nay không?”
Lý Hạo đăm chiêu suy nghĩ.
“Kiếm, thật ra là thiên biến vạn hóa! Kiếm thế, cũng không chỉ một loại! Ngũ Cầm thế đương nhiên mạnh, không ai phủ nhận điều đó mà cũng không thể phủ nhận. Nhưng có liên quan đến Ngũ Cầm thế, quan trọng là có kiếm thế nào mạnh hơn không?”
“Sau khi siêu năng quật khởi, thì người ta luôn tập trung vào một thuộc tính, vậy nếu đem kiếm thế cũng phân ra các thuộc tính! Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, loại nào không phải là kiếm thế? Phong Lôi Vũ Điện, Ám Quang Không Minh, loại nào không thể hợp thành kiếm thế?”
“Nếu ngươi chỉ đơn giản là đi theo lời của lão sư của ngươi, ta tất sẽ không nói bất cứ điều gì.”
“Nhưng ta mơ hồ cảm giác được... Ngươi có một ít hiểu biết khác về kiếm đạo, và so với con đường của lão sư ngươi, chưa chắc đã giống nhau. Vậy ta càng hy vọng, Ngân Nguyệt võ lâm, có thể tái xuất một vị kiếm khách, một kiếm khách cường đại!”
Nói tới đây, y hơi hối tiếc, mà hối tiếc không thể diễn tả được.
Giống như Tôn Nhất Phi, cho dù trở thành siêu năng từ Tam Dương hậu kỳ, gã cũng rất tiếc nuối.
Tề Mi Côn của gã, không thể đi tới cực hạn!
Giống như Hồng Nhất Đường, Địa Phúc kiếm của y, nay cũng chỉ là một cái tên để gọi mà thôi.
Võ sư của Ngân Nguyệt, không thể quên được năm tháng đứng trên đỉnh của năm đó!
Khi đó, Thất kiếm quét ngang giang hồ, cuối cùng nhất nhất bại trận. Mà đến bây giờ thì có chết, có rời đi, còn Địa Phúc kiếm như y cũng chỉ là người đứng đầu một tiểu Kiếm Môn, đã không còn là Ngân Nguyệt kiếm khách như năm đó nữa!
“Lão sư của ngươi dung hợp Ngũ Cầm, tại sao ngươi không thể dung hợp thất kiếm, bát kiếm, thậm chí là cửu kiếm?”
Lý Hạo ngốc trệ, một lúc lâu sau mới nói: “Không... Hồng sư thúc... Cho dù ta có thể cảm ngộ đủ loại kiếm thế, chờ khi ta dung hợp... Ta già rồi!”
Đùa thôi!
Hồng Nhất Đường cười: “Làm sao có thể? Hợp nhất lần đầu, chắc chắn sẽ rất khó! Đó là bởi vì phải luôn tìm hiểu, như vậy vốn không hề có bất kỳ kinh nghiệm nào. Nhưng lần thứ hai chắc chắn sẽ đơn giản hơn nhiều.”
“Lão sư của ngươi như thế nào dung hợp Ngũ Cầm? Nhất định là hắn có phương pháp của mình, có quy tắc của chính mình, có hệ thống của chính mình... Những gì ngươi phải làm là dùng thiên phú siêu tuyệt của ngươi để cảm nhận nhiều loại kiếm thế. Ngay cả khi không phải là kiếm thế, cũng không quan trọng. Ngươi phải hiểu là tất cả mọi thứ đều có thể là kiếm!”