TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 540: Ngân Nguyệt phản ứng (7)

"Triệu đại nhân!"

Nam nhân tóc ngắn cũng nhíu mày: "Được, có thể dựa theo ý nghĩ của ngươi, cùng với y nói chuyện. . . Nhưng mà ta không ra mặt, việc này giao cho Triệu đại nhân, không gặp mặt để tránh khỏi tình trạng xảy ra xung đột. . . Ta sẽ ở ngoài đợi đến sáng hôm sau thì mới vào thành. . . Hi vọng Triệu đại nhân sẽ giữ bí mật."

Lão nhân thở dài một tiếng: "Cần gì chứ? Các ngươi nghĩ rằng y không biết các ngươi sẽ tới sao?"

Ngay hôm sau mới vào thành. . . dĩ nhiên cũng vì ngụy trang một chút, nói rõ bọn họ trước đó đi theo không kịp.

Thế nhưng mà, thật sự coi Hầu Tiêu Trần là đồ ngốc sao?

Những năm gần đây, siêu năng quật khởi, một nhóm siêu năng cường giả, không tài, không đức, không có năng lực, thì lại ngồi ở vị trí cao!

Xử lý sự việc ở Ngân Nguyệt, biên giới hành tỉnh, vậy mà cũng không phái tới những nhân viên quan trọng ở trong vương triều, mà lại phái tới mấy vị mãng phu thực lực cường đại. . . Cái này có thể làm xong việc sao?

Y hình như hơi mệt một chút, khoát tay một cái nói: "Được thôi, ta hiểu rồi! Mấy vị đi nghỉ ngơi đi, phía Hầu Tiêu Trần bên kia, ta sẽ tận lực liên hệ, trong thời gian ngắn Ngân Nguyệt loạn không được đâu, cũng không thể loạn!"

Nam nhân tóc ngắn không nói thêm gì nữa, đứng dậy, mấy người khác cũng nhanh chống đứng dậy, cùng đi theo ra ngoài.

Đối với vị này, bọn họ cũng đã dùng hết sự nhẫn nại rồi.

Chỉ là Nhật Diệu mà thôi!

Kết quả, lại còn thể hiện uy phong.

. . .

Đọi mọi người đi hết rồi, lão nhân nhìn thoáng qua người phụ tá bên cạnh, thở dài một tiếng: "Xem ra, chín ty bên kia cũng cảm thấy, thực lực mới là thứ quan trọng nhất, cái gì mà tài năng, trí tuệ, thủ đoạn mới là quan trọng, mấy người chúng ta. . . . Sắp bị đào thải rồi!"

Phụ tá tuổi tác cũng không còn nhỏ, tóc cũng có vẻ đã hoa râm, còn mang theo đôi mắt kính hình như không thấy gì, đang ngồi xem một ít tư liệu, nghe vậy ngẩng đầu lên cười nói: "Thự trưởng, phải tiếp nhận hiện thực của thời đại mới! Trung bộ đã rối loạn như vầy, không ngừng đại chiến, có thực lực là dẫn đầu! Chín ty bên kia, đều đã vội vã nghĩ tất cả biện pháp, tăng thực lực của mình lên, không có thực lực. . . Làm sao trấn áp được những tên cường giả không nghe lời?"

Lão nhân thở dài, hỏi: "Ngươi cảm thấy, ta nên làm như thế nào đây?"

"Thự trưởng sớm đã có quyết định, không phải sao?"

"Có lẽ vậy!"

Lão nhân lần nữa thở dài một tiếng, có chút mỏi mệt.

Lần này có người tới, cho khiến cho lão đã kích một trận, y cứ tưởng rằng, sẽ đến mấy vị quen biết cũ, năm đó đều là những con người tinh nhuệ, khôn khéo lại giỏi làm, có bọn họ, tùy tiện đến một vị, đừng nói khiến cho Hầu Tiêu Trần buông xuống tâm tư tạo phản, ít nhất, cho dù Hầu Tiêu Trần có dã tâm, cũng sẽ không tùy tiện làm cái gì.

Kết quả thì tốt rồi. . . Toàn là đến mấy tên khốn nạn chỉ muốn Hầu Tiêu Trần tạo phản!

Sợ Hầu Tiêu Trần không làm phản, không làm phản. . . Thì không thể kiếm được công lao?

Không phản, thì không biết nới với phía trên như nào, Hầu Tiêu Trần sai, bọn họ thì đúng?

Lão nhân càng thêm bất đắc dĩ, đứng dậy, cảm khái nói: "Tình trạng vô vọng, yêu nghiệt xuất hiện tầng tầng lớp lớp! Thực lực là nhất, dân chúng lầm than! Nhưng năm này, còn có mấy người, lo nghĩ vì bách tính cơ chứ?"

"Lúc đầu còn tưởng rằng Hầu Tiêu Trần muốn tạo phản, là gian thần. . ."

"Bây giờ. . . Xem ra, Hầu Tiêu Trần là một người tốt nhưng khó làm rồi! Thật đáng buồn, buồn cười, đáng tiếc!"

Lão nhân lắc đầu, chậm rãi rời đi.

Những năm này, lão vẫn luôn áp chế sự lớn mạnh của Tuần Dạ Nhân, Vẫn luôn cố gắng để Hầu Tiêu Trần điều đi, người này ở biên cảnh, quá nguy hiểm, y ở Ngân Nguyệt uy vọng quá cao, đây không phải là chuyện tốt.

Kết quả hiện tại xem ra. . . Người mới mà đến, chỉ sợ đến 90% là không bằng Hầu Tiêu Trần!

Ngân Nguyệt, chỉ có thể dựa vào người ở Ngân Nguyệt a!

. . .

Cùng lúc này.

Tuần Dạ Nhân.

Hầu Tiêu Trần đi về hướng của tổng thự Hành Chính, nở nụ cười trên mặt, ở bên cạnh, Hách Liên Xuyên thì đang báo cáo những sự việc ở bên trong di tích.

Hầu Tiêu Trần hình như không có hứng thú gì nhiều, chỉ nhìn quá phía bên kia, rất lâu sau mới nói: "Lão Hách, ngươi nói, họ Triệu kia bây giờ đang khóc hay là đang cười?"

"A?"

Hách Liên Xuyên ngớ luôn, nói gì thế?

Nói người nào?

"Ta nói chính là vị tổng thự Hành Chính kia."

"ồ!"

Hách Liên Xuyên hiểu rõ rồi, cười nói: "Cái lão đầu tử kia, ngoan cố không chịu thay đổi, bây giờ đại khái chắc là đang lo lắng bộ trưởng lấy đầu của lão!"

"Vậy thì ngươi sai rồi!"

Hầu Tiêu Trần cười: "Lão già họm hẹm đó thật sự thì không sợ, huống chi. . . Ta lấy đầu lão làm cái gì? Ngươi nói ta giống như là người xấu vậy, lão Hách, ngươi nói như vậy hình như ấn tượng không tốt về ta rồi, ta mấy năm nay, chưa từng làm qua chuyện như vậy?"

". . ."

Được thôi, Hách Liên Xuyên không có gì để nói.

"Bộ trưởng, vậy phần di tích bên kia?"

"Đợi tháng sau rồi nói đi!"

Hầu Tiêu Trần cười một tiếng, ho nhẹ một tiếng, "Được rồi, cứ như vậy đi, hai ngày này không có việc gì thì đừng tìm ta, thương tích tái phát, có chút khó chịu. Ba ngày sau, Lý Hạo đến Bạch Nguyệt thành rồi, ngươi lại thông báo cho ta."

"Vâng!"

Hách Liên Xuyên gật đầu.

Nhưng trong lòng thì oán thầm, thương tích tái phát?

Thật hay là giả đây?

Nói thật, bây giờ y cũng không quá tin tưởng!

Ngươi có thương tích trong người, còn có thể một thương đâm chết Húc Quang, ngươi lừa gạt ai chứ?

Cái gã này, cứ thích xem mình là phụ huynh, đem tất cả mọi người coi như là con cái mà lừa gạt. . . Thật là ăn hiếp người khác!